CHƯƠNG
Hơn một giờ trước, Nhan Nhã Tịnh gửi tin nhắn cho anh còn mang theo sự thẹn thùng và vui vẻ của một cô gái trẻ, sao mới qua một lúc thôi mà cô đã muốn chia tay anh rồi?
Đây chắc chắn chỉ là trò đùa thôi!
Đúng, trò đùa thôi! Nhan Nhã Tịnh chỉ đang chọc anh thôi!
Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, anh không biết vì sao Nhan Nhã Tịnh lại muốn đùa anh thế, nhưng nếu là trò đùa thì anh sẽ không để ý.
Anh lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mấy giây, cố gắng bình tĩnh nhắn lại cho Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, trò đùa này không vui đâu.”
Lưu Thiên Hàn lại nhận được tin nhắn lại của Nhan Nhã Tịnh chỉ trong chớp mắt: “Anh Lưu, tôi không hề đùa anh, tôi thật sự muốn chia tay với anh.”
“Anh Lưu, tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, thật ra tôi không thích anh đến thế, tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với anh nữa, chúng ta chia tay đi!”
Không phải trò đùa?!
Ở bên anh là lãng phí thời gian sao?!
Ngón tay Lưu Thiên Hàn siết chặt, anh không biết rốt cuộc người phụ nữ kia lại đang nghĩ linh tinh gì, nhưng cho dù đầu cô bị lừa đá hay bị ngập nước, anh không thể chia tay cô.
“Cô không phải Nhan Nhã Tịnh! Rốt cuộc cô là ai?!”
Lưu Thiên Hàn thấy chắc chắn người hiện tại đang nhắn tin cho anh không phải Nhan Nhã Tịnh, anh không muốn lãng phí thời gian vào một chút suy đoán vô nghĩa, anh lập tức gọi đến điện thoại Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, cô nghĩ rồi vẫn nghe máy.
Nhan Nhã Tịnh lựa chọn gửi tin nhắn chia tay với Lưu Thiên Hàn là bởi vì cô quá yêu Lưu Thiên Hàn, quá lưu luyến anh, cô sợ cô nghe thấy giọng anh rồi thì cô không thể lạnh lùng nói chia tay với anh được.
Thật ra có một số chuyện luôn phải đối mặt, nếu cô không nhận cuộc gọi của Lưu Thiên Hàn thì chắc chắn anh sẽ nghi ngờ, cho nên cô chỉ có thể nhận điện thoại.
“Cô không phải Nhan Nhã Tịnh đúng không?! Rốt cuộc cô là ai?!”
Giọng Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đến cực điểm, lúc nào cũng có người âm mưu muốn phá hoại tình cảm của anh và Nhan Nhã Tịnh, anh thấy chắc chắn người gửi tin nhắn cho anh có âm mưu gây rối Nhan Nhã Tịnh, muốn chia rẽ họ.
Ngoài dự đoán giọng nói vang lên trong điện thoại lại là giọng của cô gái mà anh luôn nhớ thương: “Anh Lưu, tôi là Nhan Nhã Tịnh.”
Người gửi tin nhắn cho anh thật sự là Nhan Nhã Tịnh!
Hai bên yên lặng đến mức bầu không khí trở nên cứng ngắc, như thể dòng thời gian đã trôi qua một thế kỷ, Lưu Thiên Hàn mới nói: “Nhan Nhã Tịnh, em là người phụ nữ của anh, em quậy phá, anh có thể nuông chiều em, nhưng chia tay thì không được!”
“Anh Lưu, tôi nghiêm túc đấy, tôi thật sự không muốn ở bên anh nữa, chúng ta nhất định phải chia tay!”
Đè nén nỗi đau trong lòng, Nhan Nhã Tịnh tiếp tục nghĩ một đằng nói một nẻo nói: “Anh Lưu, tôi không thích anh nữa, tôi ở bên anh không vui vẻ chút nào, xin hãy buông tha cho tôi đi!”
“Nhan Nhã Tịnh, anh không tin câu nào của em cả!” Gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn đen như đáy nồi, người phụ nữ này lại dám bảo anh buông tha cho cô! Không phải chỉ mới trước đấy thôi cô còn nói rất thích anh, muốn ở bên anh sao?
Sao lòng dạ phụ nữ có thể thay đổi nhanh thế được?!