CHƯƠNG
Nếu Lưu Thiên Hàn nói trong lòng anh không thấy khó chịu thì chắc chắn là giả, trong lòng anh không chỉ khó chịu mà còn rất đau, lần đầu tiên anh thật lòng yêu một người phụ nữ, không ngờ lại nhận được kết cục bị chia tay không đầu không đuôi.
Tuy trong lòng khó chịu muốn chết nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn cắn răng nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, anh coi như hôm nay em chưa từng nói những câu này. Đời này, em đừng mơ chia tay với anh!”
“Anh Lưu, lời đã nói như bát nước đổ đi, sao có thể coi như chưa từng nói được!” Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh trở nên mơ hồ như thể đến từ chân trời xa xôi: “Anh Lưu, tôi thừa nhận tôi từng mê đắm anh, tôi cũng từng cho rằng loại mê đắm bề ngoài này là thích đến khắc cốt ghi tâm.”
“Nhưng bây giờ tôi lại phát hiện ra không phải như thế. Anh Lưu, thứ hấp dẫn tôi chỉ có vẻ ngoài và thân phận của anh, nhưng tôi không hề thích bất cứ mặt nào khác của anh.”
Nhan Nhã Tịnh yên lặng một lát rồi nói tiếp: “Anh không dịu dàng, anh không hiểu lãng mạn, anh quá thẳng thắn, đúng rồi, anh bảo thủ y như đồ cổ vậy, không thể nào hấp dẫn tôi nổi.”
Có một loại chua xót còn khó nuốt hơn cả hoàng liên, trong lòng Nhan Nhã Tịnh đắng chát đến không thể nào thở nổi, nhưng trong giọng nói của cô vẫn mang theo điệu cười nhẹ.
“Anh Lưu, anh rất đẹp trai, cũng rất giàu có, nhưng ngoài hai điểm này ra thì trong lòng tôi anh chẳng là gì cả! Tôi đã từng cho rằng, tôi tìm được một người đàn ông vừa giàu có lại vừa đẹp trai là đã thỏa mãn rồi. Nhưng cho đến khi gặp anh ấy tôi mới hiểu được, tiền không phải quan trọng nhất, hai bên tình đầu ý hợp mới là chuyện khiến người ta thấy vui mừng.”
Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh cay cay, cô cố gắng ngẩng mặt lên để nước mắt không rơi xuống.
Cô nói Lưu Thiên Hàn bảo thủ, không hiểu lãng mạn, thật ra Lưu Thiên Hàn không dịu dàng, không hiểu lãng mạn trước mặt những người phụ nữ khác, anh không biết cô thích anh dùng vẻ mặt lạnh như băng với những người phụ nữ khác đến mức nào.
Giống như trên trời dưới đất, trong mắt anh chỉ có duy nhất một mình Nhan Nhã Tịnh cô thôi vậy.
Cô không yêu tiền của anh Lưu, không yêu thân phận địa vị của anh, cô yêu anh chỉ vì anh là người mà cô yêu sâu đậm.
Hít một hơi thật sâu, Nhan Nhã Tịnh ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Anh Lưu, bây giờ anh vẫn chưa hiểu sao? Tôi không yêu anh, tôi thay lòng đổi dạ rồi! Cho nên, chúng ta nhất định phải chia tay!”
Không dịu dàng, không hiểu lãng mạn, bảo thủ y như đồ cổ…
Lưu Thiên Hàn vẫn chưa lấy lại tinh thần từ mấy câu nói đó thì anh lại nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói cô đã thay lòng đổi dạ.
Trên trán Lưu Thiên Hàn nổi gân xanh, anh suýt chút nữa bóp nát điện thoại trong tay, người phụ nữ này lại dám thay lòng đổi dạ! Sao anh lại không đánh gãy chân cô đi chứ!
Lưu Thiên Hàn thấy anh thật sự nên đánh gãy chân Nhan Nhã Tịnh, nếu anh đánh gãy chân cô thì sau này cô chỉ có thể ở bên anh, những thứ hoa cỏ ong bướm ngoài kia sẽ không có cơ hội cướp cô đi.
Nhưng anh không nỡ đánh gãy chân cô.
“Nhan Nhã Tịnh, anh không tin em sẽ thay lòng đổi dạ!” Lưu Thiên Hàn dừng một chút rồi lại lạnh giọng nói: “Bây giờ em đang ở đâu? Anh đến tìm em!”
“Anh Lưu, anh không cần đến đây tìm tôi đâu!” Nhan Nhã Tịnh không muốn gặp Lưu Thiên Hàn, cô vội vàng nói.
Gọi điện thoại với anh thôi mà cô đã chống đỡ hết nổi rồi, nếu như nói lời chia tay trực tiếp, chỉ sợ cô không thể nhắc đến chia tay được, mà cô sẽ mặc kệ tất cả để nhào vào lòng anh.