CHƯƠNG
Vốn dĩ Lý Kiệt chỉ muốn hưởng thụ Tô Thu Quỳnh một chút thôi, nhưng nghe thấy lời Tôn Nguy nói, gã ta cũng nổi sát tâm với Tô Thu Quỳnh.
Chuyện đêm nay, Tô Thu Quỳnh không hề tự nguyện, nhỡ đâu sau khi quay về cô lại báo cảnh sát thì gã ta không gánh chịu nổi đâu!
Cách tốt nhất để hưởng thụ xong rồi không cần trả giá chính là chôn Tô Thu Quỳnh ở đây!
Lý Kiệt và Tôn Nguy nhìn nhau, hai người lập tức đồng thuận.
Tô Thu Quỳnh không ngốc, đương nhiên biết bọn họ trao đổi ánh mắt như thế này tượng trưng cho điều gì.
Cô cố gắng hết sức như vậy mới sống được đến ngày hôm nay, sao cô có thể cam lòng mà chết trong tay hai gã đàn ông ghê tởm này được!
“Kiệt Tử, mau lên, tôi chụp cho các anh mấy tấm.”
Nói rồi, Tôn Nguy ấn điện thoại, chụp cho Tô Thu Quỳnh và Lý Kiệt mấy tấm ảnh.
Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng cô chẳng có cảm giác gì cả. Cô đẩy mạnh cửa xe đằng sau đầu, cắn răng lăn từ trên taxi xuống.
Số điện thoại trong nhóm là số điện thoại riêng của Chiến Mục Hàng. Sau khi tìm được số điện thoại này, Tôn Nguy nhanh chóng gửi ảnh vừa chụp được khi nãy đi, sau đó chụp ảnh màn hình để tiện lát đòi tiền trong nhóm.
Nói ra thì cũng trùng hợp, lúc Tô Thu Quỳnh nhảy xuống khỏi xe, đúng lúc đập phải một hòn đá, đầu gối cô lập tức rách da, nhưng cô cũng có thể dùng hòn đá này làm vũ khí duy nhất.
Thấy Lý Kiệt lại cười âm u muốn cô dùng miệng phục vụ gã ta, trong lòng cô hoảng hốt, ném mạnh hòn đá kia ra, Lý Kiệt lập tức rách đầu chảy máu, bất tỉnh nhân sự.
“Kiệt Tử!” Tôn Nguy không kìm chế được mà giật mình kêu lên, gã ta túm lấy bả vai Tô Thu Quỳnh, ấn mạnh cô lên cửa xe: “Tô Thu Quỳnh, mày đang ép tao giết người chôn xác đấy!”
Nói rồi, Tôn Nguy rút một con dao từ eo ra, đè lên cổ Tô Thu Quỳnh không chút do dự.
Dáng vẻ hung hãn đó của gã ta rõ ràng là quyết tâm để lại mạng của Tô Thu Quỳnh ở đây.
Khoảnh khắc Tôn Nguy rút dao ra, Tô Thu Quỳnh dường như nhìn thấy sắc máu đầy trời.
Nếu nói không sợ hãi gì thì chắc chắn là giả, nhưng Tô Thu Quỳnh không chút e sợ, cô vẫn nở nụ cười như có như không kia, nhìn chằm chằm vào Tôn Nguy, trên mặt đều là vẻ trào phúng.
Quả thật Tô Thu Quỳnh rất muốn cố gắng vùng dậy, tốt nhất là giẫm đạp đôi mèo mả gả đồng Chiến Mục Hàng và An Tình kia dưới chân rồi đạp thật mạnh. Nhưng nếu đã định cô không sống qua được đêm nay thì cô cũng phải ung dung đối mặt thôi.
Con dao sáng loáng không cắt được chiếc cổ mảnh mai của Tô Thu Quỳnh, mà ngược lại cơ thể của Tôn Nguy lại ngã xuống đất như một mớ bùn nhão.
Tôn Nguy hùng hổ bò dậy từ dưới đất, vung con dao trong tay đâm về phía Lâm Tiêu đang tỏa khí lạnh khắp người.
Kỹ năng của Lâm Tiêu không đánh lại được Lưu Thiên Hàn và Chiến Mục Hàng nhưng đối phó với loại người như Tôn Nguy thì dư sức.
Lâm Tiêu nhảy lên tung một cước, lập tức mạnh mẽ đá bay con dao trong tay Tôn Nguy. Anh ta nện từng đấm lên mặt Tôn Nguy, đánh đến mức mũi Tôn Nguy cũng biến dạng.