CHƯƠNG
“Thằng nhóc thối, mày dám đánh tao thì tao sẽ giết…”
“Bộp!”
Tôn Nguy còn chưa kịp nói xong, Lâm Tiêu đã dứt khoát đá vào mặt gã ta, cái mũi của gã hoàn toàn bị Lâm Tiêu đạp lệch.
Tôn Nguy đau đến mức thở không nổi, nhưng so với Lâm Tiêu, gã ta hoàn toàn không chút sức lực nào để đánh trả. Sau một hồi đấm đá, gã ta cảm thấy xương cốt cả người đều bị sửa lại một lần. Cuối cùng, gã ta bị Lâm Tiêu đá thẳng một cước vào giữa hai chân, đau đến mức không gượng dậy nổi.
“A a a!”
Tôn Nguy tru lên như lợn bị chọc tiết, gã ta muốn cầu xin Lâm Tiêu tha thứ, nhưng trên người gã ta thật sự quá đau, ngoài ai ôi kêu loạn ra thì hoàn toàn không không thể nào nói được một câu hoàn chỉnh.
Nghĩ đến vừa rồi Tôn Nguy đã chụp ảnh cô, Tô Thu Quỳnh vội vàng cầm lấy điện thoại của gã ta, lập tức xóa bỏ mấy tấm ảnh gã ta đã chụp.
Tô Thu Quỳnh nhìn thấy gã ta vừa gửi tin nhắn cho ai đó, cô cũng kiểm tra tin nhắn đã gửi thì thấy gã ta đã gửi mấy bức ảnh của cô đến một số điện thoại có đuôi .
Cô nhớ rõ số điện thoại kia, đó là số điện thoại riêng của Chiến Mục Hàng.
Những bức ảnh đó được chụp dưới ánh đèn mờ ảo, trông thật sự rất khó coi.
Mặc dù cô không để Lý Kiệt thành công, nhưng ảnh chụp vẫn khiến người ta không khỏi suy nghĩ xa xôi.
Nhìn thế nào cũng thấy buồn nôn.
Dạ dày Tô Thu Quỳnh cuộn trào, cô nằm sấp một bên, không nhịn được mà nôn ra một trận.
Thật buồn nôn, khiến cô cũng cảm thấy ghê tởm chính mình.
Cô biết, Chiến Mục Hàng đã nhận được mấy bức ảnh này. Cô không biết khi anh nhìn thấy những bức ảnh này sẽ có biểu cảm gì, nhưng điều đó đối với cô đã không còn quan trọng.
Giống như, Chiến Mục Hàng đột nhiên rời khỏi trái tim cô.
Trong lòng mỗi cô gái đều có một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa, họ mơ tưởng rằng có một ngày nào đó, người yêu của mình sẽ đạp lên đám mây bảy màu xuất hiện trước mặt mình.
Lâm Tiêu không phải anh hùng vô song trong lòng cô, nhưng khoảnh khắc vừa rồi khi anh ta xuất hiện, dường như đã đạp lên đám mây bảy màu tới đây.
Không hẳn là động lòng, nhưng lại có cảm giác yên tâm và cảm động hiếm có.
“Tô Thu Quỳnh, em thế nào rồi? Có bị thương không?”
Sau khi Lâm Tiêu giải quyết Tôn Nguy xong, anh ta lo lắng nhìn Tô Thu Quỳnh rồi hỏi.
“Tôi không sao.” Tô Thu Quỳnh chân thành nói với Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, cảm ơn anh.”
Nếu không phải Lâm Tiêu kịp thời xuất hiện thì bây giờ cô đã biến thành một cái xác rồi.
Mà cho dù cô có biến thành một cái xác, hai người đàn ông điên rồ này cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Lâm Tiêu không nói gì, anh ta chỉ đột nhiên ôm chặt Tô Thu Quỳnh vào lòng. Anh ta ôm rất chặt, như thể đã dồn hết sức lực cả đời vậy.
Khiến Tô Thu Quỳnh cảm thấy cô chính là báu vật duy nhất trong cuộc đời anh ta, là kiếp trước kiếp này của anh ta, đời đời kiếp kiếp.
Được Lâm Tiêu ôm như vậy, Tô Thu Quỳnh đột nhiên muốn khóc.
Hóa ra, cảm giác được người khác quý trọng là thế này!