CHƯƠNG
Vốn dĩ Chung Vĩ Thành định ném thẳng Nhan Nhã Tịnh vào trong rừng luôn, nhưng nhớ tới Nhan Nhã Tịnh bị trói tay trói chân như thế này, không cần giãy dụa là đã bị sói tuyết xé nát rồi, không có cảm giác đẹp đẽ khi chết cho lắm, anh ta ngẫm nghĩ rồi cho người cởi trói trên người Nhan Nhã Tịnh ra.
Bản chất Chung Vĩ Thành cũng không độc ác, chỉ là trên tay dính máu tươi nhiều rồi, tim lạnh rồi, cho nên nhìn một người chết thảm, anh ta sẽ chẳng thương tiếc một chút nào. Anh ta càng thích nhìn một người sống sờ sờ phải vật lộn trong đau đớn nhưng vẫn không được cứu vớt, chỉ có một con đường chết.
Chung Vĩ Thành chậm rãi đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh, khí chất trên người anh ta rất cao quý: “Nhan Nhã Tịnh, cô có biết vì sao tôi lại cởi trói trên người cô ra không?”
“Vì sao?” Nhan Nhã Tịnh vô thức hỏi.
“Bởi vì, tôi chắc chắn rằng cô sẽ không thể thoát khỏi nanh vuốt của sói tuyết.” Chung Vĩ Thành điềm nhiên nói: “Để sói tuyết cứ thế xé nát cô thì nhàm chán lắm! Tôi càng muốn nhìn thấy cô khổ sở vật lộn, muốn tìm một con đường sống cho mình nhưng cuối cùng vẫn phải chịu đựng nỗi tuyệt vọng bị sói tuyết xé nát!”
“Anh thật biến thái!” Nhan Nhã Tịnh không nhịn được nói: “Anh chính là một kẻ cuồng giết người!”
Chung Vĩ Thành không đáp lại ngay, anh ta chỉ cúi mặt xuống, nhìn đôi tay trắng nõn sạch sẽ của mình.
Đôi tay này, nhìn trông thì sạch sẽ mềm mại, nhưng máu tươi từng dính trên đó, đến cả bản thân anh ta cũng không đếm rõ được.
“Đúng, cô đã rơi vào tay một kẻ cuồng giết người thì đừng mong được sống!” Chung Vĩ Thành cũng chẳng phản bác lời Nhan Nhã Tịnh, anh ta bình tĩnh nói.
Không có ai sinh ra đã muốn đôi tay mình dính đầy máu tươi, nhưng những người đi ra từ trận tu la như bọn họ, không giết người không dính máu thì chỉ có thể trở thành linh hồn dưới tay người khác thôi.
“Phì!”
Nhan Nhã Tịnh tiếp tục phỉ nhổ Chung Vĩ Thành, cô biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ không sống được, nhưng cho dù cô có chết, những người hãm hại cô cũng đừng mong được sung sướng.
Nhan Nhã Tịnh cũng biết, cô giãy dụa phản kháng thì sẽ chỉ chết càng thảm hơn thôi, nhưng cô không cam lòng!
Nhan Nhã Tịnh túm chặt cái túi trong tay, cô dùng hết sức lực trên người đập mạnh lên người Chung Vĩ Thành.
Mặt Chung Vĩ Thành không đổi sắc, anh ta trở tay bẻ lại, thẳng tay hất ngã Nhan Nhã Tịnh xuống đất.
Nhan Nhã Tịnh đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn rúm lại. Thực ra với kỹ năng của cô mà đối phó với hai người đàn ông bình thường thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng kỹ năng của Chung Vĩ Thành quá đáng sợ, đến cả cơ hội đánh trả cô cũng không có, chỉ có thể bị đánh bại thảm hại.
Chung Vĩ Thành thong thả thủ tay về, anh ta cụp mắt nhìn bàn tay trắng nõn sạch sẽ của mình, như thể đang kiểm tra xem tay của anh ta có bị Nhan Nhã Tịnh làm bẩn hay không.
“Nhan Nhã Tịnh, nếu như tôi là cô, tôi sẽ không lãng phí sức lực một cách vô ích như vậy đâu, mà ngoan ngoãn đợi cho sói ăn.”
“Cho cái con mẹ nhà anh!”
Nhan Nhã Tịnh tức đến mức muốn chửi ầm lên: “Anh bảo tôi cho sói ăn, anh nói như thể đương nhiên thế, có giỏi thì tự anh cho sói ăn đi! Đứng nói chuyện không đau eo à, đúng là đồ biến thái ngang ngạnh vô lý!”