CHƯƠNG
Biểu cảm trên khuôn mặt nhã nhặn kia của Chung Vĩ Thành cứng đờ, lần đầu tiên anh ta lại bị một người phụ nữ chặn không không nói lên lời.
Anh ta cũng không thèm luyên thuyên với Nhan Nhã Tịnh thêm nữa, anh ta quay mặt qua, ánh mắt lạnh lùng lướt qua thuộc hạ của anh ta: “Đưa cô ta tới khu rừng trước mặt!”
Mấy con sói tuyết của Cung Trí Cương được nuôi nhốt riêng, khu rừng trước mặt nuôi nhốt một con sói tuyết mà Cung Trí Cương thích nhất, tên là Leo.
Trước khi đưa Nhan Nhã Tịnh vào khu rừng kia, Chung Vĩ Thành còn rất biến thái, để cô chiêm ngưỡng trước một màn kịch hay.
Leo vừa mới bắt được một con dê, chỉ trong chớp mắt con dê kia đã bị hàm răng sắc nhọn của nó cắn phập xuống, chia năm xẻ bảy.
Nhìn cảnh tượng tanh đỏ trước mặt, dạ dày Nhan Nhã Tịnh đảo lộn, cô không ngừng nôn khan. Cô không dám nghĩ, sau đó cô cũng sẽ giống như con dê kia, bị một con sói hung tàn xé nát.
Chung Vĩ Thành vô cùng hài lòng trước phản ứng của Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cứ hưởng thụ đi nhé.”
Anh ta vừa nói xong, hai thuộc hạ kia của Chung Vĩ Thành không nói câu nào đã lập tức ném Nhan Nhã Tịnh vào trong khu rừng kia.
Nhan Nhã Tịnh lại chửi bới trong lòng lần nữa.
Hưởng thụ con mẹ nhà anh ấy!
Chỉ có loại biến thái mới cảm thấy bị sói tuyết xé nát là một loại hưởng thụ thôi!
Trước đây Nhan Nhã Tịnh không bao giờ dám tưởng tượng tới một ngày mình sẽ tới gần chỗ của một con sói như vậy. Cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh hơn chút, nhưng đôi chân của cô vẫn không kiềm chế được mà run lên.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn đó là con sói kia vừa mới ăn thịt con mồi xong. Nếu như nó đã ăn no rồi thì chắc sẽ không lập tức xông tới xé nát cô đâu.
Nhan Nhã Tịnh muốn trốn thoát, muốn trèo ra khỏi khu rừng bị bao vây này, nhưng tường bao quá cao, cô không trèo ra được.
Cô không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng con sói tuyết này đừng chú ý tới cô, tốt nhất là nó bị con dê kia làm cho no chết luôn đi. Nhưng chuyện không được như mong đợi, nó vẫn phát hiện ra cô, hơn nữa còn gầm lên rồi lao về phía người cô…
Lúc Lưu Thiên Hàn nhận được cuộc gọi của Nhan Nhã Tịnh thì đang mở một cuộc họp video.
Anh biết, người phụ nữ Nhan Nhã Tịnh này quỷ kế đa đoan, mưu mô thâm sâu, anh không nên để tâm tới lời cô nói.
Nhưng vừa cúp máy, trong đầu anh đã lặp đi lặp lại toàn là tiếng cầu cứu của Nhan Nhã Tịnh.
Anh Lưu, cứu mạng!
Nhỡ đâu cô thực sự gặp phải nguy hiểm thì sao?
Lưu Thiên Hàn đứng phắt dậy, anh kết thúc cuộc họp video sớm, cầm chìa khóa xe lái về chỗ giao lộ của đường Long Hà và đường Nam Sơn.
Cả một đường Lưu Thiên Hàn vượt mấy cái đèn đỏ, chặng đường vốn dĩ gần bốn mươi phút đồng hồ, anh chỉ dùng chưa tới hai mươi phút đã tới.
Có những lúc, con người chính là như vậy, miệng thì nói chẳng quan tâm, nhưng trái tim lại rất thành thật, sự lo lắng đó làm thế nào cũng không thể che giấu được.