Chương
Nhan Nhã Tịnh nhận ra giọng nói của mình quá gắt gỏng, vội kiềm lại, tỏ ra đáng thương rồi nói: “Anh hai, em không có ý này, em không muốn anh và Cung Tư Mỹ đính hôn, càng không muốn anh kết hôn với cô ta. Anh hai, anh chia tay với Cung Tư Mỹ có được không?”
“Chia tay?” Lưu Thiên Hàn cười mỉa: “Nhan Nhã Tịnh, cô dựa vào gì mà bắt tôi chia tay với Cung Tư Mỹ?”
“Thì dựa vào…” Nhan Nhã Tịnh cắn răng: “Thì dựa vào việc em thích anh. Anh hai, em thích anh, em thích anh nhường này, anh không thể suy xét em chút nào sao?”
Lưu Thiên Hàn lại bị ngạc nhiên lần nữa, dù sao anh cũng không ngờ người phụ nữ lẳng lơ này lại nói toạc ra việc thích anh!
“Ha!” Lưu Thiên Hàn cười khinh bỉ: “Nhan Nhã Tịnh, cô đã nói câu này với bao nhiêu người đàn ông rồi?”
Một mặt giả bộ thâm tình trước mặt người ngoài, bày ra vẻ trung trinh cả đời không tái giá vì em trai đã khuất của anh. Mặt khác lại quyến rũ cháu trai lớn của anh, còn chuẩn bị đăng ký kết hôn với Tiểu Lâm, bây giờ lại chạy tới bày tỏ với anh. Ồ, lại còn anh Giang gì đó nữa, chân cô đạp nhiều thuyền đến nghiện rồi phải không!
Nhan Nhã Tịnh muốn nói, ‘anh Lưu, cả đời này em chỉ nói câu này với mình anh thôi’.
Ngay cả năm xưa khi yêu đương với Tô Thái An, cô cũng chưa từng nói câu như vậy.
Nhưng cô không thể nói vậy với người đàn ông trước mặt, vì anh hoàn toàn không tin mình là anh Lưu của cô.
Nhan Nhã Tịnh đè nén nỗi chua chát trong lòng, cố gắng cười thật chân thành và rạng rỡ: “Anh hai, sau này em chỉ nói câu này với anh thôi. Anh hai, em có thể cảm nhận được, không phải anh hoàn toàn không có cảm giác với em. Anh hai, chúng ta ở bên nhau được không?”
Cô sợ Lưu Thiên Hàn từ chối, vội nói: “Anh hai, em bảo đảm, nếu anh đồng ý ở bên em, em nhất định sẽ đối xử rất tốt, rất tốt với anh.”
“Bây giờ tay nghề nấu nướng của em cũng chưa được tốt lắm, nhưng em sẽ cố gắng học nấu ăn. Mỗi ngày em đều nấu món ngon cho anh ăn. Em biết, hai người ở bên nhau đều cần tạo niềm vui bất ngờ, ngày nào em cũng chuẩn bị món quà bất ngờ cho anh, để cuộc sống tràn đầy cảm giác chân thật.”
“Anh hai, giờ em đã thi bằng lái xe, cũng mua xe rồi. Ngày nào anh cũng bận, em biết một mình anh lái xe đi làm, tan làm nhất định sẽ rất mệt. Sau này, mỗi ngày em đều có thể đưa anh đi làm, đón anh tan sở!”
“Đúng rồi. Em là bác sĩ, em từng học mát xa, anh đi làm thì đầu óc sẽ mệt, em còn có thể mát xa giúp anh. Anh hai, chỉ cần anh bằng lòng ở bên em, anh bảo em làm gì em cũng chịu!”
Nhan Nhã Tịnh nhìn Lưu Thiên Hàn đầy trông mong, hy vọng anh có thể thay đổi ý định, từ bỏ Cung Tư Mỹ, ở bên cạnh mình.
Thật ra cô luôn rất kiêu ngạo.
Cho dù năm xưa bị Tô Thái An và Nhan Vũ Trúc tính kế như thế, trái tim như bị dao cắt nhưng cô vẫn có thể ngẩng cao đầu, quật cường và chia tay đầy vẻ vang với Tô Thái An.
Nhưng bây giờ, để Lưu Thiên Hàn nhìn cô nhiều hơn, cô đã phải ăn nói khép nép mà mấy kiếp chưa bao giờ làm thế.
Cô chờ rất lâu cũng chưa đợi được câu trả lời chắc chắn từ Lưu Thiên Hàn, sốt ruột đến mức sắp khóc.
Trong lòng còn có sự khó xử không nói thành lời.
Nếu là người đàn ông khác dám khiến cho mình khó xử như thế, một người kiêu ngạo như cô đã tát thẳng lên mặt anh ta rồi. Nhưng vì người trước mặt là anh, cô vẫn có thể hạ thấp tôn nghiêm của mình một chút.
“Anh hai, cho em một cơ hội được không? Coi như em xin anh đó.”