Chương
Nhan Nhã Tịnh ra sức nuốt nước miếng, dáng vẻ bị đổ đứ đừ bởi vẻ đẹp thịnh thế của Lưu Thiên Hàn.
Ban nãy Nhan Nhã Tịnh gào thét phải về sủng hạnh ngôi sao nhỏ của cô, Lưu Thiên Hàn còn tức đến mức muốn giết người. Bây giờ cô bỗng nhiên khen anh, lông dựng lên trên người anh lập tức được vuốt thuận.
Coi như người phụ nữ này có mắt nhìn!
“Hàng lông mày này… chậc chậc, đẹp như được vẽ ra vậy. Còn cả cái mũi này nữa, như được dao gọt ấy, còn cái miệng này nữa, đẹp đến mức khiến người ta muốn cắn một cái.”
Nhan Nhã Tịnh nói xong, cơ thể cũng hành động luôn, thật sự cắn lên môi Lưu Thiên Hàn một cái.
Bờ môi mềm mại dán lên trên môi anh từng chút một, nhẹ nhàng cắn, cứ như côn trùng nhỏ cắn người vậy, cơ thể Lưu Thiên Hàn bỗng cứng đờ, có thứ gì đó chợt nóng như muốn nổ tung!
Đùng…
Không thể kiềm chế được.
Nhan Nhã Tịnh vẫn đang mải cắn Lưu Thiên Hàn như con cún con. Lưu Thiên Hàn đảo ngược thế chủ động, mạnh mẽ khóa môi cô.
Tâm trí Nhan Nhã Tịnh vốn đã cực kì hỗn loạn, cộng thêm việc bị hôn cho nghẹn thở, thế là đầu óc thành ra chập mạch luôn.
Nhìn qua kính chiếu hậu thấy sếp hóa thành lang sói, Nhạc Dũng vội lặng lẽ nâng tấm chắn lên.
Cơ thể của sếp luôn thành thật hơn con tim, miệng nói “không thèm không thèm” nhưng hễ bị cô Nhan khiêu khích là biến thành cầm thú ngay được!
Còn mạnh miệng kêu không yêu cô Nhan, chỉ muốn chăm sóc Cung Tư Mỹ cả đời. Sao Cung Tư Mỹ khiêu khích anh thì anh không có phản ứng đi?
Người đàn ông kia, anh không thể thành thật được một chút sao?
Lưu Thiên Hàn làm cầm thú lang sói phát nghiện. Sau khi chủ động hôn Nhan Nhã Tịnh thì không biết trời đất trăng sao gì nữa, hoàn toàn không hề để ý thấy mình đang bị anh Nhạc trợ lí đặc biệt cao cấp khinh bỉ ra mặt.
Lúc ở Lam Điều, có một khoảnh khắc Nhan Nhã Tịnh đã cảm nhận rằng anh Lưu của cô đã chết trong lòng cô rồi. Nhưng sau đó, tâm trí cô lại mơ hồ.
Cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy là đã quên mất chuyện anh Lưu của cô đã chết trong trái tim cô.
Cô ôm chặt cổ Lưu Thiên Hàn, hôn lại anh đắm đuối, cho dù không thể hít thở thì cô cũng không muốn buông người đàn ông trước mặt ra.
Nụ hôn nồng cháy này khiến cô có một loại ảo giác, anh Lưu thân thuộc của cô đã lại trở về rồi.
“Anh Lưu, anh nói đi, tại sao em lại thích anh như vậy chứ!”
“Anh Lưu, em thích anh quá đi mất, ngay cả đầu ngón chân của anh em cũng thích.”
“Anh Lưu, em thích anh nhiều lắm. He he, ai bảo anh đẹp trai thế làm gì? Anh Lưu, sao anh lại có thể đẹp trai như vậy nhỉ?”
Nhan Nhã Tịnh túm lấy bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn, vô cùng hào hứng: “Anh Lưu, em bói cho anh một quẻ nhé. Em bấm tay nhẩm tính thì anh là tiên biến thành đấy. Hèn gì anh lại đẹp như thế. Anh là tiên cơ mà! Là anh tiên đẹp nhất nhất trong lòng em!”
Anh Lưu, lại là anh Lưu!
Nghe Nhan Nhã Tịnh gọi ‘anh Lưu’ không ngớt miệng, ngọn lửa bùng cháy trên người Lưu Thiên Hàn bỗng chốc nguội lạnh như băng đá.