Chương
Anh đẩy mạnh Nhan Nhã Tịnh ra. Gương mặt khôi ngô đã nhuốm màu tăm tối như đám mây đen kịt.
Thì ra cô bỗng dưng trở nên ngoan ngoãn như vậy, cô khen anh đẹp trai, còn chủ động hôn anh, không phải vì cô thật sự cảm thấy anh tốt đẹp mà vì coi anh là người em trai xấu số đã qua đời!
Vô cớ bị Lưu Thiên Hàn hất ra, Nhan Nhã Tịnh vô cùng hờn tủi. Cô bĩu môi tội nghiệp: “Cậu trẻ, sao anh lại đẩy em ra?”
Nỗi bất an và thấp thỏm bất chợt dâng đầy trong ánh mắt của Nhan Nhã Tịnh. Cô càng ra sức trèo lên người Lưu Thiên Hàn để lấy lòng, giọng nói nũng nịu đáng thương: “Anh Lưu, có phải tại em uống rượu nên anh giận em không?”
“Anh Lưu, em sai rồi. Sau này em sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Anh Lưu, anh đừng giận em mà, được không anh?”
Nhan Nhã Tịnh chớp mắt với Lưu Thiên Hàn, toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới đều phủ kín hai chữ “lấy lòng”, chỉ còn thiếu điều bò nhoài ra đất vẫy đuôi nữa thôi.
Thấy mặt mũi Lưu Thiên Hàn vẫn tối sầm, Nhan Nhã Tịnh rón rén ôm lấy gương mặt anh. Nét mặt cô mang theo vẻ tha thiết chân thành: “Anh Lưu, anh thật sự không thể giận thêm nữa đâu. Tiên không được giận hờn. Anh Lưu, anh là tiên mà. Sao anh lại có thể giận em được?”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi không phải Thiên Hàn.” Lưu Thiên Hàn thực sự không thể chịu được việc tiếp tục phải làm thế thân. Giọng nói anh cất lên không có mảy may chút hơi ấm nào.
“Anh Lưu, anh sao thế? Sao ngay đến bản thân mình là ai mà anh cũng không biết?”
Nhan Nhã Tịnh xoa nắn gương mặt Lưu Thiên Hàn để lấy lòng, nói như dỗ dành trẻ con: “Anh Lưu, em biết, anh vẫn đang giận em. Ngoan, tức giận thì không phải tiên nữa đâu. Anh Lưu không giận nữa nhé!”
“Anh Lưu, anh đẹp như thế này mà cứ xị mặt ra thì phí của trời lắm!”
Sực nhớ ra điều gì đó, Nhan Nhã Tịnh lại nhéo má Lưu Thiên Hàn, không nhịn được cười khúc khích thành tiếng.
“Anh Lưu này, em kể cho anh chuyện này buồn cười cực! Rõ ràng mặt mũi anh hai giống hệt anh, nhưng anh là tiên, còn anh hai lại là con ma lem!
“Chính xác. Anh hai là con ma lem.”
Nhấn mạnh vào từ “ma lem”, Nhan Nhã Tịnh càng cười rạng rỡ tựa ánh nắng.
“Anh Lưu, anh biết tại sao mặt của anh hai và anh trông giống nhau mà anh là tiên còn anh ấy là con ma lem không?”
“Tại sao?” Lưu Thiên Hàn cố đè nén cơn xốc nổi muốn bóp chết Nhan Nhã Tịnh xuống, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.
“Phụt…”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói thành lời đã không nhịn được mà phá lên cười.
Cô làm ra vẻ thần bí áp sát môi vào tai Lưu Thiên Hàn, gào lên như rao báo ngoài phố: “Anh Lưu, đây là một bí mật không thể tiết lộ đâu đấy nhé, nhưng anh là tiên nên em có thể cho anh biết.”
Nhạc Dũng ngồi phía trước ngơ ngác. Hình như anh ta cũng có thể nghe thấy, lẽ nào anh ta cũng là tiên à?
“Nói!”
Được Lưu Thiên Hàn cho phép, giọng nói của Nhan Nhã Tịnh lại vút cao thêm: “Anh Lưu, em thật sự chỉ nói bí mật này cho mình anh biết thôi đấy. Vì… vì anh hai… anh hai bị thiểu năng đó!”