Thấy vậy, Lâu Ngộ Bạch ho khan:
– Chuyện đó không quan trọng, không cần để ý.
Vì tránh cho Nghiêm Trạch nghe được giọng, hắn ta còn chuẩn bị tập trước nữa, biến âm thành khàn khàn ồm ồm như bị cảm vậy.
Nhưng,
Hắn không biết là hắn dày công chuẩn bị như vậy đều thành công cốc, vì Nghiêm Trạch đã biết thân phận thực sự của hắn rồi.
Nghiêm Trạch nhún vai, liếc mắt nhìn xung quanh, hầu như mọi người đều bị thu hút bởi cách ăn mặc của Lâu Ngộ Bạch, ai cũng nhìn về phía này. Anh đóng máy tính, đứng dậy. Ngay lúc Lâu Ngộ Bạch còn bận tự hỏi nt đang muốn làm gì, Nghiêm Trạch đã dựa vào sự chênh lệch chiều cao giựt phăng cái mũ của hắn xuống.
Lâu Ngộ Bạch hoảng sợ.
– Anh hất mũ tôi…. không phải, anh lấy mũ tôi làm gì?
Nghiêm Trạch nhíu mày.
– Mau đi thay quần áo đi, cậu mặc vậy ai mà không nhìn.
Anh hất cằm, nói thẳng:
– Cậu mau xem đi, người ta ai cũng nhìn kia. Mau đi thôi, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện.
Lê Hạo ở một bên giả bộ người qua đường: “…”
Lúc trước anh chả mặc y chang vậy sao, anh làm gì có tư cách nói người ta chứ… Lê Hạo đá đểu trong lòng.
Người xung quanh giống như Nghiêm Trạch nói, không ít người nhìn chằm chằm về phía này, Lâu Ngộ Bạch cảm thấy hơi hơi mất tự nhiên. Hắn cảm thấy Nghiêm Trạch nói cũng đúng, nên cũng tắt máy tính, đi theo Nghiêm Trạch ra ngoài.
Sau khi đi tới một quán bán quần áo cũ gây quỹ cho trẻ vùng núi, Lâu Ngộ Bạch cởi áo khoác cùng mũ, nhét hết vào ba lô.
Sau khi cởi áo khoác với mũ, Lâu Ngộ Bạch mới xoay người nói:
– Mặc vầy chắc không ai chú ý đâu ha?
Nghiêm Trạch: “….”
Anh ngạc nhiên.
Tên này bên trong áo khoác còn mặc một cái áo lông, hơn nữa cởi mũ vải còn dám mang thêm cái mũ lông.
– Cậu mặc vậy không nói sao?
Nghiêm Trạch không hiểu nổi.
Lâu Ngộ Bạch xấu hổ gật đầu,
– Hơi nóng thiệt.
Lê Hạo vẫn còn giả làm nguời qua đường: “…”
Cái người hồi nãy ngoài áo khoác còn nhét thêm túi sưởi thì có tư cách gì nói người khác chứ!
—
Đi dạo một lát, nhờ vào đã từng tới Bùi thị quay show, Nghiêm Trạch đại khái biết rõ đường phố nơi đây.
Không lâu lắm, anh đã dẫn Lâu Ngộ Bạch đến công viên ở trung tâm Bùi Thị. Anh đi tới chòi nghỉ mát bên cạnh hồ nuôi cá.
Lúc này sắc trời nắng gắt, cộng với hôm nay là ngày hành chính, người trong công viên chỉ có lác đác, bên cạnh chòi nghỉ mát ngay cả một bóng người cũng không, ngay cả quầy bán thức ăn cho cá cũng không mở, đúng là lúc thích hợp để trò chuyện.
– Chuyện cần nói không nhiều, dù gì cũng quen đã lâu, trực tiếp vào chủ đề đi.
Sau khi ngồi xuống, Nghiêm Trạch đẩy gọng kính trên mặt.
– Thi đấu vài bữa nửa phải làm sao? Tôi nghe bên《Huyễn kiếm》nói, sau khi cho PK v v tìm ra người thắng rồi sẽ chơi bỏ phiếu, ai nhiều hơn thì thắng.
Nghiêm Trạch do dự, tuy anh biết thân phận thực sự của Lâu Ngộ Bạch, cũng hiểu đối với Lâu Ngộ Bạch vị trí đại diện lần này chả đáng là bao.
Anh em một nhà còn phải tính toán chi li, để cho Lâu Ngộ Bạch làm không công như vầy, Nghiêm Trạch cũng băn khoăn.
Lâu Ngộ Bạch nhún vai,
– Đến lúc đó tôi trực tiếp bỏ quyền thi đấu là được mà, có sao đâu.
Hắn vỗ vai Nghiêm Trạch, nói thấm thía:
– Thiên Uy, cố lên! Đi làm chuyện anh muốn làm đi, anh em sẽ giúp đỡ anh hết mình.
Nghiêm Trạch: “…” Khoan, Lâu Ngộ Bạch não bổ cái qq gì nữa vậy?
Lâu Ngộ Bạch nói cũng không phải nói khách sáo, tuy hắn cũng muốn làm đại diện game, nhưng công ty không cho, hắn cũng không thể lấy; hơn nữa hắn đã đồng ý “Thiên Uy”, cùng đến thi đấu là để cho bạn tốt lấy được vị trí này, để anh có cơ hội gần gũi với tình yêu của mình – Nghiêm Trạch, theo đuổi hạnh phúc chân chính…
Nghĩ vậy, Lâu Ngộ Bạch không khỏi đồng cảm, trong lòng lã chã rơi lệ.
Hắn mặt dày nghĩ, có bạn bè như hắn, kiếp trước Thiên Uy chắc cứu cả ngân hà.
Hai người lại nói thêm về chuyện thi đấu, Lâu Ngộ Bạch đột nhiên nhớ tới, lúc trước trong quán cafe, hình như hắn thấy một người nam nhân khác cùng tuổi với Thiên Uy ngồi bên cạnh.
Người đó mặc đồ là đồ giống Thiên Uy, cũng đeo khẩu trang, giống như mặc đồ đôi vậy.
Chỉ là lúc đó Lâu Ngộ Bạch còn bị Nghiêm Trạch mắng chuyện ăn mặc nên không kịp hỏi Nghiêm Trạch có quen người đó không.
Lúc này tám xong chuyện thi đấu, hắn cuối cùng cũng nhớ tới cái người kỳ lạ kia.
Lúc này Lâu Ngộ Bạch mở miệng:
– Đúng rồi, Thiên Uy, hồi nãy tôi có thấy một nam nhân ngồi bên cạnh anh, cậu ta…. A!!!
Lâu Ngộ Bạch nói chưa dứt câu, đã bị dọa sợ.
Bây giờ hắn mới đẻ ý tới, lúc hắn còn đang nói chuyện với Nghiêm Trạch, nam nhân lúc trước trong quán cafe vẫn còn đứng bên trong chòi nghe bọn họ trò chuyện.
Nghiêm Trạch nâng mắt, bình tĩnh nói:
– Cậu ấy không quan trọng, đừng để ý.
Lâu Ngộ Bạch: “…”
Lê Hạo sờ mũi, kiên trì giải thích:
– Tôi là bạn của…
Cậu vừa định nói A Trạch, nhưng cẩn thận vẫn hơn, sửa miệng:
– Tôi là bạn của Thiên Uy, anh ấy không quen đường xá, tôi tới đây để ý ảnh, anh không cần để ý tới tôi đâu, cứ coi tôi như không khí là được.
Lâu Ngộ Bạch: “…” Nói vậy ai mà chả để ý chứ!
Đột nhiên, Lâu Ngộ Bạch nhớ tới giọng nói lúc trước chat voice với Nghiêm Trạch, giọng nói đó…
Thật giống với giọng của cậu bạn này.
Tâm của Lâu Ngộ Bạch đột nhiên treo cao.
Hắn nhớ rõ, nam nhân ở chung với Nghiêm Trạch là (do Lâu Ngộ Bạch đơn phương não bổ) kẻ thù cưỡng yêu Thiên Uy, không ngờ… ham muốn khống chế của cậu ta lớn như vậy! Thiên Uy chỉ là đến dự thi, cậu ta còn theo tới.
Lâu Ngộ Bạch đánh giá Lê Hạo.
Tuy rằng cậu ta mang khẩu trang, đội mũ, không nhìn rõ bộ dáng, nhưng chỉ cần dựa vào ánh mắt cùng sống mũi, cậu ta nhìn chắc chắn không xấu, thậm chí còn có thể coi là đẹp nữa.
Hắn thầm nghĩ, quả nhiên là bọn cặn bã giả danh tri thức!
Không được!
Lâu Ngộ Bạch nghiêm nghị, hắn nhất định phải giúp bạn tốt thoát khỏi biển khổ! Lúc này, hắn không còn đơn độc, hắn không còn là Lâu Ngộ Bạch, hắn là Lâu Pháp Hải()!
Bỗng Nghiêm Trạch nói:
– Lại nói, cậu có khách sạn chưa? Còn mấy ngày nữa mới chung kết, chúng ta cứ tìm một chỗ nghỉ đã, với lại đi chỗ thi đấu coi thử, coi như là chuẩn bị trước.
Lâu Ngộ Bạch vội gật đầu:
– Tôi đã đặt khách sạn rồi.
Nghiêm Trạch xoa cằm:
– Ở đâu?
Lâu Ngộ Bạch nói ra một cái tên.
Nghiêm Trạch lại nói:
– Đi thôi, chúng ta đi xem khách sạn đó đã, tôi sẽ nói bạn đặt cho một phòng, cũng dễ chiếu ứng lẫn nhau.
Lâu Ngộ Bạch vội nói:
– Không sao, anh cứ để bạn anh về đi, tôi thuê phòng đôi, hai giường. Anh ở với tôi là được, dễ chiếu ứng hơn.
Vì bảo vệ trinh tiết bạn tốt, Lâu Ngộ Bạch sẵn sàng trả giá, cho dù có nguy cơ lộ mặt, cũng không tiếc.
Nghiêm Trạch vô cùng cảm động, sau đó từ chối.
Anh nói:
– Không được.
Lâu Ngộ Bạch:
– Tại sao chứ?
Nghiêm Trạch im lặng, tóm lại cũng không thể nói là theo như tính toán của anh, nếu mà ở chung với Lâu Ngộ Bạch, thì có ‧ sẽ bị ngã ngựa.
– Vậy thì phiền cậu quá.
Anh khách sáo.
Lâu Ngộ Bạch xua tay.
– Anh nói gì thế, chúng ta là anh em, có cái gì phiền toái không phiền toái chớ.
Nghiêm Trạch nhíu mày.
Lê Hạo thấy thế, vội đỡ lời, cậu cười gượng:
– Đúng vậy, như vậy rất bất tiện cho Lâu tiên sinh, Thiên Uy có tôi chiếu cố là được.
Nhưng nụ cười của Lê Hạo trong mắt Lâu Ngộ Bạch lại biến thành cười gian gây sự.
Hắn nói lớn:
– Không phiền.
– Phiền chứ.
– Không phiền.
– Không phiền!
Lâu Ngộ Bạch lại nói lớn hơn.
– Phiền!!!
Lê Hạo gần như hét lên.
Nghiêm Trạch: “…” Anh hít sâu một hơn, từ chối:
– Tiểu Lâu, cậu giúp tôi rất nhiều rồi, tôi không muốn nợ cậu nhiều.
Lâu Ngộ Bạch nóng nảy.
– Anh nói vậy không đúng! Cái gì mà nợ tôi chứ.
Nghiêm Trạch quyết định khuyên Lâu Ngộ BạchL
– Buổi tối tôi ngủ ngáy.
Lâu Ngộ Bạch:
– Không sao, không ăn thua!
Nghiêm Trạch:
– Tôi lúc dậy đều rất dễ giận.
Lâu Ngộ Bạch:
– …Chuyện nhỏ.
Nghiêm Trạch nhịn đau tự nói xấu bản thân:
– Tôi bị nấm chân, Tiểu Lâu, tôi không muốn lây cho cậu.
Lâu Ngộ Bạch: “…”
Lê Hạo nhìn Nghiêm Trạch:
– Làm gì có! Hồi trước mang giày cho anh tôi đâu thấy mùi gì đâu?
Ý cậu là lần cậu thay giày cho Nghiêm Trạch trong kì hai《Hơi thở sinh tồn》.
Nghiêm Trạch: “….”
Cậu có thể câm miệng được không.
Lâu Ngộ Bạch tâm tư nghìn lần xoay chuyển: chẳng lẽ tên biến thái cưỡng yêu này còn có chứng luyến chân na? Người bình thường ai đi mang giày cho đàn ông trưởng thành chứ?
Thật đáng sợ… Lâu Ngộ Bạch nhìn Lê Hạo như nhìn đống rác vậy.
Chỉ là Nghiêm Trạch đã nói xấu đến mức này, Lâu Ngộ Bạch cũng không tiện nói gì. Tế bào não của hắn điên cuồng hoạt động, tiếp tục nào bổ: Thiên Uy bình thường tự cao muốn chết, suýt nữa thành tự kỷ, sao có thể tự nói xấu bản thân chứ!
Anh ấy phải làm vậy, chắc chắn có lý do!
Chẳng lẽ…
Hắn hiểu ra, nhất định là do tên biến thái này quá điên cuồng, Thiên Uy lo lắng cậu ta sẽ gây khó dễ mình, nên mới bài xích mình như vậy.
Lâu Ngộ Bạch suýt nữa thì khóc, không ngờ Thiên Uy lại là một nam nhân tốt bụng như vậy! Cứ tưởng anh ấy là tên S có sở thích ác độc, mình quả là sai quá sai.
Nghiêm Trạch: “…”
Lâu Ngộ Bạch lại não bổ cái gì đó? Hàng này quả là bảo bối, người đại diện của hắn ta quả là nhặt được quỷ.
(): nghe Pháp Hải là biết hòa thượng cứu khổ cứu nạn rồi ha