Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh

chương 44: danh tiếng bị tổn hại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng hôn, mặt trời ngả về tây.

Sau khi chứng kiến Nghiêm Trạch dụng tâm lương khổ (còn nghi ngờ), Lâu Ngộ Bạch nuốt hận, dẫn Nghiêm Trạch tới khách sạn của mình, sau đó nhân lúc Lê Hạo đi đặt phòng, hắn lén lút kéo Nghiêm Trạch sang một bên, vô cùng đau đớn nói cho Nghiêm Trạch phải ráng chịu đựng, việc nhỏ không thành sẽ không làm được việc lớn.

Nghiêm Trạch rất muốn mổ đầu tên này, nhìn thử bên trong có phải chứa lỗ sâu không().

—- nói dễ hiểu hơn, tên này sao não bổ quá vậy!

Nói những việc gì đâu xong, Lâu Ngộ Bạch mới chịu ngoan ngoãn về phòng của mình, trước khi đi còn hẹn Nghiêm Trạch mai đi tìm quán game, khởi động trước trận chung kết.

Đuổi đi Lâu Ngộ Bạch, Nghiêm Trạch suy nghĩ lại chắc hẳn hôm nay anh không để lộ dấu vết gì khiến cho cậu ta nghi ngờ, sau đó mới chịu theo Lê Hạo về phòng.

Mà ngay lúc Nghiêm Trạch tháo mũ và khẩu trang, bước vào phòng tắm mở vòi nước, anh mới nghĩ tới một chuyện.

Nước ấm phun ra từ vòi sen tỏa ra tầng tầng hơi nước nóng ẩm, làm cho kính Nghiêm Trạch mờ đi.

Mắt kính mờ sương che đi ánh mắt anh.

Nghiêm Trạch trầm mặc ba giây.

Quên mất.

Anh tham gia thi đấu《Huyễn kiếm》, nếu mà một mai thắng giải sẽ công bố thân phận cho tất cả gamer và truyền thông biết nghệ nhân phía tuyển thủ và phía nghệ sĩ là một người, còn nghe nói muốn làm hot search nữa mà?

Vậy thì….

Mặc kệ anh có cỡ nào che dấu thân phận, Lâu Ngộ Bạch cuối cùng chẳng phải đều biết anh là Nghiêm Trạch à!

Nghiêm Trạch mặt không đổi đóng vòi sen.

Anh nhất định là bị thằng nhãi Lê Hạo lấy cắp não, nếu không thì sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy!

Lê Hạo đang ở trong phòng bắt wifi. Hôm nay là thứ sáu, vừa đúng ngày phát sóng bộ phim mạng đầu tay của Nghiêm Trạch.

Mặc dù trước khi phát sóng Lê Hạo đã chuẩn bị mọi thứ, từ liên hệ bình luận phim, tới thủy qyaan, cậu đều đã làm, nhưng đến lúc phát sóng, Lê Hạo vẫn cảm thấy vô cùng khẩn trương.

Cậu trước kia thi đại học còn chưa khẩn trương như vậy đầu…

Lê Hạo cảm thấy tay cầm điện thoại của cậu ướt đẫm mồ hôi.

Nuốt nước bọt, thấy wifi trong khách sạn chậm như Bát Vương bò, cậu không thể nhịn, chỉ còn cách đăng kí G. Sau khi làm xong, Lê Hạo nhanh chóng truy cập weibo của Nghiêm Trạch, chuản bị đăng trạng thái hi vong fan lên xem phim.

Sau khi gõ xong chứ, cậu mở album ra, chuẩn bị đăng ảnh phối đồ cho Nghiêm Trạch lên.

Nhưng ngay tại thời khắc cậu chọn ảnh, cánh cửa phòng tắm bỗng mở tung ra.

Tay Lê Hạo run lên, chọc thẳng vào một bức ảnh.

– Anh làm gì thế?

Lê Hạo hoảng sợ, Nghiêm Trạch lúc này xông ra chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, gần như không mảnh vải làm cậu không nhịn được mặt đỏ tai hồng.

– Tắm rửa xong rồi à, mau mặc quần áo vào đi, lỡ bị cảm thì sao bây giờ hả?

Vừa nói, Lê Hạo một bên lo lắng vò tóc, buộc chính mình không tiếp tục nhìn Nghiêm Trạch.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn…. Trong lòng cậu lặp đi lặp lại, sau đó lấy ra điều khiển điều hòa, tăng nhiệt độ chỉ sợ Nghiêm Trạch bị nhiễm lạnh thật.

Khoan.

Sau khi làm một loạt động tác, Lê Hạo bỗng nhiên ngơ ra.

Cái gì mà phi lễ chớ nhìn chứ? Cậu với Nghiêm Trạch đều là hai tên thẳng như sắt, có gì mà phi lễ chớ nhìn chứ, trên người Nghiêm Trạch có cái gì mà cậu không có hả? Tự nhiên quay đầu đi, sao như mấy thằng gei giấu đầu lòi đuôi thế?

Thẳng nam thẳng thắn, bọn gei mới che dấu().

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lê Hạo quay đầu nhìn thẳng.

Sau đó…

Nhìn thấy tuyến thân ngư còn vương vài giọt nước của Nghiêm Trạch, Lê Hạo: “…”

Được rồi, Nghiêm Trạch quả thực có nhiều hơn cậu vài linh kiện.

Nghiêm Trạch trên mặt còn đeo kính của Lê Hạo, anh lau sơ tóc, nghiêm trang nói:

– Lê Hạo.

Lê Hạo khẩn trương hỏi lại:

– Sao thế, nghe đây?

– Chúng ta đi về đi.

– Về? Về đâu cơ?

Lê Hạo lại mất tự nhiên quay đầu, không biết vì sao mà cậu không thể nhìn thẳng vào Nghiêm Trạch khi đang-lõa-lồ.

Nghiêm Trạch bình tĩnh nói:

– Về Bùi thị.

– Về…. A, đúng đúng, tất nhiên phải về chứ! Chúng ta đánh xong trận này rồi bay về.

Lê Hạo nghiêng đầu càng sâu.

Nghiêm Trạch lại nói:

– Ý của tôi là, bây giờ về. Trận này không đánh, tôi bỗng thấy không có ý nghĩa. Tôi phải về làm việc, tôi muốn casting phim, tôi muốn diễn! Tôi muốn tăng ca.

Lê Hạo: “…”

Nghiêm Trạch tiến lại từng bước gần Lê Hạo.

Ánh mắt anh kiên định:

– Tôi muốn tăng ca.

Lê Hạo muốn điên rồi.

– Casting đều bị tôi đẩy hết rồi, anh giờ có muốn cũng không có.

Nghiêm Trạch trầm giọng:

– Có tăng ca hay không không quan trọng, quan trọng là tôi muốn về.

Lê Hạo lòng cứng lại.

Cậu đột nhiên nghĩ, lần này thi đấu là cử hành ở trung tâm Bùi thị, sẽ có truyền hình trực tiếp và phát lại, nghe nói người đến xem vượt qua trăm vạn. Lúc trước nơi rạp hát khách nhiều lắm cũng chỉ năm trăm, cho dù lúc quay 《Hơi thở sinh tồn》 và 《Nữ hầu robot của ta》, cũng không có quá nhiều người vây quanh.

Bây giờ phải thi đấu trước nhiều người như vậy… chẳng lẽ, Nghiêm Trạch khẩn trương?

Lê Hạo kinh ngạc, Nghiêm Trạch còn có lúc luống cuống tay chân sao?

Anh ấy từ trước tới này đều không sợ trời không sợ đát, hiện tại lộ ra chút nhược điểm cậu lại cảm thấy một chút…. tương phản manh?

Ngay lập tức, Lê Hạo không còn khẩn trương, cậu nhìn thẳng vào Nghiêm Trạch dùng một ánh mắt hiền từ như cha già nhìn con thơ, sau đó ôn nhu gọi:

– A Trạch.

Nghiêm Trạch:

– Cái gì?

Lê Hạo vỗ vai anh:

– Đừng khẩn trương, trận đấu và mọi thứ, đều là chuyện nhỏ thôi, anh cứ coi người xem là mấy cái cây cải là được rồi.

Nghiêm Trạch: “…”

Tên này có phải lây bênh của Lâu Ngộ Bạch không?

– Tóm lại là đã đến rồi thì nên ở lại, anh cứ chơi như bình thường là được rôi, cứ bình tĩnh. Dù sao cũng không lộ mặt, dù có thua cũng không sao, quá lắm thì làm lại từ đầu thôi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lê Hạo nói lời thâm thúy.

– Nếu anh khẩn trương quá không ngủ được, thì có thể qua đây ngủ với tôi.

Ánh mắt Lê Hạo nhìn Nghiêm Trạch tràn đầy cưng chiều.

Nghiêm Trạch: “……………….”

Mắt thấy không có cơ hội thuyết phục tên não bổ quá độ, Nghiêm Trạch chỉ còn cách một lần nữa đi vào phòng tắm. Lúc anh chạy ra còn chưa kịp tắm rửa đâu, lúc này phải về tắm tiếp. Sau khi tắm rửa xong, Nghiêm Trạch mới bình tĩnh lại một chút.

Cho dù Lâu Ngộ Bạch biết Nghiêm Trạch là Thiên Uy cũng có sao đâu, chỉ cần cậu ta không biết Nghiêm Trạch là Mèo chấm tương ngạo kiều là tốt rồi…

Anh âm thầm tính toán.

Mà còn phần Lê Hạo, khi thấy anh một lần nữa đi ra, cậu cũng mò tới máy sấy, sủng nịch sấy tóc cho Nghiêm Trạch: lúc này trong mắt cậu, Nghiêm Trạch là một tên ngạo kiều nhìn ngoài thì hung hãn nhưng thật ra lại miệng cọp gan thỏ, nội tâm mềm mại.

Đã là người đại diện thì phải bao dung tất cả khuyết điểm của nghệ nhân!

Lê Hạo cảm thấy ngay cả tóc của Nghiêm Trạch cũng biến mềm mại rất nhiều.

Sau khi sấy khô tóc cho Nghiêm Trạch, cậu mới nhớ ra chuyện cậu đang làm dở.

À đúng rồi, tối nay là ngày phát sóng của 《Nữ hầu robot của ta》, trước khi Nghiêm Trạch ra cậu còn đang chọn ảnh đây!

Lê Hạo vội vàng cất máy sấy, chạy về hướng điện thoại.

Lúc cậu cầm lên, vừa nhìn một cái, lòng cậu đã lạnh hơn nửa: lúc này là tám giờ năm lăm, mà 《Nữ hầu robot của ta》 sẽ phát sóng vào chín giờ…

Lúc này đăng weibo còn kịp chăng?

Chỉ là….

Chờ Lê Hạo vô cùng lo lắng mở điện thoại, chuẩn bị lên weibo hoàn thành bài post, mới phát hiện tài khoản này đã đăng nhập. Weibo của Nghiêm Trạch cậu không giao cho phòng làm việc, mà là do cậu tự phụ trách, người biết tài khoản này ngoài cậu thì chỉ có Nghiêm Trạch.

Lê Hạo vội nhìn về Nghiêm Trạch, vừa định thúc giục đối phương đăng bài, thì nhận ra Nghiêm Trạch tay cầm điện thoại, kì quái nhìn cậu.

Nghiêm Trạch giật giật môi:

– Lê Hạo.

Anh xoay ngược điện thoại lại, đưa ra trước mặt Lê Hạo, cho Lê Hạo có thể thấy rõ màn hình.

– Cậu làm cái gì đấy??

Lê Hạo đi lên, thấy—-

Diễn viên Nghiêm Trạch V phút trước đã đăng

《Nữ hầu robot của ta》đêm nay ở @video Clover phát sóng ^ ^

[hình ảnh]

Nội dung rất đỗi bình thường, nhưng bức ảnh thì không.

Lê Hạo lúc này mới chú ý tới, cậu đăng một bức ảnh lúc trước Nghiêm Trạch quay 《Hơi thở sinh tồn》 ở Triệu thị, bước vào khách sản hưởng thụ, cậu tiện tay chụp trộm.

Trong hình, Nghiêm Trạch một tay bưng ly rượu đế cao, một tay đặt sau lưng, đứng trước cửa sổ sát đất đắt tiền quan sát toàn bộ An Triệu thị, một bộ bá đạo tổng tài.

Phía dưới bình luận vô cùng náo nhiệt.

Mãi ngày nắng tới cuối: Đậu má best!

Dâu tây Đại Phúc ăn quá ngon: Đậu má bá đạo tổng tài!

Tâm Tâm đốt đèn : Đậu má hôm nay A Trạch xõaaaaa!!!

Thanh niên mô-đen vui vẻ tỏa sáng bảy màu: Đậu má đại thần khi nào mới chịu gánh em một lần!

Batslime: Đậu phộng Lafite năm.

Hôm nay muốn làm tới cùng à: Trời má Trời lạnh Vương thị phải phá sản!

Lê Hạo: “….”

Xong, danh tiếng Nghiêm Trạch xong rồi.

()lỗ sâu: Trong vật lý, một lỗ sâu (tiếng Anh: wormhole), lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.

() mình nghĩ câu này tác giả lấy từ câu: 君子坦荡荡,小人长戚戚; dịch tạm: Quân tử thẳng thắn, bọn tiểu nhân che dấu, ý nói quân tử cởi mở, thoải mái và tự tin. Bọn tiểu nhân có quá nhiều tham vọng và tâm lý che dấu nặng nề,thường lo lắng, ngoại hình và cử chỉ không thoải mái. Bạn Lê Hạo muốn nói là thẳng nam vs cong thường như vậy, mình dịch bọn gei là từ quan điểm bé Hạo nha, chứ không có ý kì thị đâu nha, nghĩ sao tui làm đam mỹ mà nói vậy tui buồn nha

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio