Edit: Mộc Tử Đằng
Ngày kế tiếp, Trình Tư Miên và Phó Tử Văn hẹn gặp nhau ở cổng trường, hai người cùng mua bữa sáng rồi vào lớp.
“Đinh” Điện thoại Phó Tử Văn vang lên, cô ấy lấy ra nhìn rồi đột nhiên khựng lại bước chân.
Trình Tư Miên đi được hai bước liền phát hiện cô ấy không đi theo nên quay đầu nhìn lại, “Nhìn cái gì vậy, đi nhanh thôi.”
Phó Tử Văn chậm rãi ngẩng đầu, “À…ừ.”
Trình Tư Miên hơi nhíu mày, đi về phía cô ấy muốn lấy điện thoại xem, “Cậu nhìn gì vậy, cho tớ nhìn với.”
“Không có gì!” Phó Tử Văn thả di động vào trong túi, “Chỉ là tin nhắn của mẹ tớ mà thôi.”
“Ồ…” Trình Tư Miên nhìn cô ấy có hơi là lạ, “Vậy cậu ngẩn ra đó làm gì, nếu chậm nữa sẽ trễ đó.”
Vẻ mặt Phó Tử Văn vô cùng phức tạp, chỉ ừ một tiếng rồi đuổi theo Trình Tư Miên.
Trình Tư Miên nhận ra hôm nay cả trường có gì đó kỳ quái, chỉ cần cô đi tới đâu cũng có rất nhiều người nhìn mình, đến khi cô vào lớp, lớp học vốn luôn huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại.
Vẻ mặt mọi người đa phần là xem kịch vui còn lại là oán hận.
Trình Tư Miên mím môi, ngồi xuống chỗ của mình, “Văn Tử.”
“Hử?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Tử Văn cắn cắn môi, vốn tưởng chỉ có một mình mình nhận được tin này, nhưng nhìn tình huống hiện tại, dường như mọi người đều nhận được.
“Tư Miên, tại sao cậu không nói với tớ.”
“Nói gì?”
“Chuyện của cậu và Tô Gia Nam, tại sao không nói với tớ?” Phó Tử Văn rũ mắt, hốc mắt có hơi đỏ, “Là bởi vì tớ thích cậu ấy sao, không, không sao đâu mà, tớ đã sớm biết cậu ấy thích cậu..”
“Cậu đang nói gì vậy!” Trình Tư Miên khiếp sợ cắt đứt lời nói của cô ấy, “Văn Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Phó Tử Văn hơi dọ dự, mở tin tức trên điện thoại ra, đưa cho cô nhìn.
Tấm hình vô cùng bắt mắt, còn rất rõ nét.
Trong hình là cô đang nằm nhắm mắt trên giường, còn Tô Gia Nam thì hôn môi cô, nam sinh đẹp trai nổi tiếng khắp trường tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Nữ sinh thích cậu nhiều như vậy, thấy cậu ‘hoa đã có chủ’ dĩ nhiên sẽ nổi cơn tức giận, điên cuồng chia sẻ, vì vậy tin tức này càng lan rộng hơn.
Trình Tư Miên đọc mà tức run lên.
“Ai chụp?” Trình Tư Miên mặt không cảm xúc đứng lên, đè nén một bụng lửa giận. Lớp học vô cùng yên tĩnh, đột nhiên có một giọng nói nhỏ nhẹ phát ra, “Cả trường đều nhận được tin này, không ai biết là ai đã chụp.”
“Trình Tư Miên, ai chụp cũng không quan trọng.” Có người trêu ghẹo, “Quan trọng là cậu và Tô Gia Nam vốn là một đôi nha.”
“Một đôi cái gì.” Trình Tư Miên liếc nhìn người đó, “Tôi cũng không biết tại sao lại có tấm hình này, nhìn vào chắc là photoshop rồi, nhàm chán.”
“Photoshop? Làm sao có thể, này, phủ nhận gì chứ, quen nhau thì cứ nói quen nhau.”
“Tôi..”
“Này, người trong cuộc không thừa nhận sao. Tô Gia Nam, nói gì đi chứ.”
Trình Tư Miên nhìn về phía Tô Gia Nam đang đi từ cửa vào, cậu nhìn cô một cái, ánh mắt né tránh.
“Tô Gia Nam, cậu nói với mọi người đi, hình này là giả phải không.” Trình Tư Miên nói với cậu, coi như là thật cũng phải nói giả!
Nhưng mà cậu không lên tiếng!
Yên lặng hồi lâu, Tô Gia Nam ngước mắt nhìn cô, “Tư Miên, thật xin lỗi…”
Trong lòng Trình Tư Miên lộp bộp một tiếng, “Cậu có ý gì?”
Trong lớp có người hô lên, “Cho nên hình chụp là thật đúng chứ!”
Tô Gia Nam không trả lời lại người đó, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Tư Miên, “Tư Miên, tớ…”
“Đừng nói nữa.” Trình Tư Miên xoa mi tâm một cái, trong lòng loạn cào cào, “Tôi muốn yên tĩnh một chút.”
Tô Gia Nam há miệng muốn nói lại thôi. Ngay lúc này lớp trưởng đi vào lớp nói, “Tô Gia Nam, Trình Tư Miên, chủ nhiệm lớp gọi hai cậu lên phòng làm việc.”
Trình Tư Miên: “…”
Bên trong phòng giáo viên.
“Trình Tư Miên, cô cho rằng học kỳ này em tiến bộ vô cùng lớn, không ngờ em không đặt hết tâm tư vào việc học mà còn nghĩ đến chuyện bên ngoài.” Dáng vẻ của chủ nhiệm lớp vô cùng tận tình, “Cấp ba là thời khắc mấu chốt, trường chúng ta cũng nghiêm cấm việc yêu đương!”
“Cô, chuyện này không thể trách cậu ấy.” Tô Gia Nam kéo Trình Tư Miên về phía sau mình, “Lúc đó là giờ học thể dục, cậu ấy bị ngất, đều là em tự làm.”
“Học sinh Tô Gia Nam.” Chủ nhiệm lớp cười một tiếng, “Chuyện này cô tự có nhận định của mình, em đứng qua một bên trước đi.”
“Cô…”
“Cốc, cốc, cốc.” Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra, Dương Á Như đi vào, lúc bà ta vừa mới xuất hiện, chủ nhiệm lớp đã vội vàng đứng dậy nghênh đón, “Dương phu nhân, xin chào xin chào.”
“Xin chào cô.” Sau khi Dương Á Như bắt tay với chủ nhiệm lớp xong liền nhìn về phía hai người đang đứng cạnh bàn, chờ khi bà ta thấy rõ cô gái đứng đó thì trong con ngươi thoáng hiện qua vẻ kinh ngạc: “Tư Miên?”
Trình Tư Miên gật đầu với bà ta một cái, “Xin chào dì.”
Dương Á Như, “Cô giáo nói Tô Gia Nam yêu đương với một cô gái, là con sao?”
Trình Tư Miên mím môi, lắc đầu một cái, “Dì, cháu không có yêu đương với Gia Nam, đây chỉ là hiểu lầm.”
Tô Gia Nam vội tiến lên, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Dướng Á Như nhìn cậu, giọng nói có chút bất mãn, “Xảy ra chuyện như vậy, mẹ tất nhiên phải tới rồi.” Nói xong, bà ta nói với chủ nhiệm lớp, “Cô giáo à, có phải có hiểu lầm không?”
Chủ nhiệm lớp than thở, “Tôi cũng hy vọng chỉ là lời đồn bậy bạ, nhưng hình ảnh đã lan rộng rồi, trường học không thể không quản, nếu không với chiều hướng này sẽ có ảnh hưởng lớn.”
Chủ nhiệm lớp nói xong liền mở điện thoại ra cho Dương Á Như xem, Dương Á Như nhìn một cái, sắc mặt nhất thời thay đổi, nhưng được hưởng sự giáo dục tốt đẹp nên bà ta khôi phục lại sự bình tĩnh rất nhanh, bà cười nhạt nhìn về phía Trình Tư Miên, “Tư Miên, chuyện này chờ cha mẹ cháu tới rồi cùng nhau nói, cha mẹ cháu…”
“Dì, cha mẹ cháu không có ở đây.”
Dương Á Như ngẩng người.
Chủ nhiệm lớp tiếp lời, “Cha mẹ đứa nhỏ này ly hôn, cho nên vừa rồi tôi đã gọi người thân khác của em ấy tới.”
“Người thân khác?” Trình Tư Miên có chút mơ màng. Trong tay chủ nhiệm lớp có phương thức liên liên lạc của “người thân” của cô hình như chỉ có một người là Tô Hiển Ngôn mà thôi, bây giờ Tô Hiển Ngôn mà tới cũng không đúng lúc lắm!
“Cô, em muốn đi ra ngoài một lúc.” Cô phải gọi cho Tô Hiển Ngôn để ngăn anh đến.
Nhưng sau đó không còn kịp nữa rồi, một giây kế tiếp cửa phòng học được mở ra.
Tô Hiển Ngôn vừa mới đi ra khỏi phòng họp liền nhận được điện thoại. Trong điện thoại chủ nhiệm lớp nói Trình Tư Miên đang yêu đương nên gọi anh đến xử lý, nhưng không nói cụ thể với anh Dương Á Như cũng ở đó, nên khi mở cửa vào anh có chút bất ngờ.
Anh chỉ bất ngờ một chút mà thôi, nhưng dường như Dương Á Như thì không phải thế, bà ta nhìn anh vô cùng kinh ngạc, “Hiển Ngôn, cháu tới đây làm gì?”
“Anh Tô, anh đã tới.” Chủ nhiệm lớp hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Các người quen nhau?”
Tô Hiển Ngôn gật đầu một cái nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ nói, “Cô giáo, cô nói ai nói chuyện yêu đương?”
“À, chính là Trình Tư Miên và Tô Gia Nam.”
“Làm sao có thể.”
“A, anh xem qua hình này đi.” Chủ nhiệm lớp đưa điện thoại đến trước mặt Tô Hiển Ngôn.
Hình ảnh vô cùng rõ ràng, nam nữ ngây ngô đụng chạm vụng về. Tô Hiển Ngôn bất giác siết chặc điện thoại di động, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Tô Gia Nam, trong ánh mắt có chút lạnh thấu xương.
Tô Gia Nam bị nhìn như vậy cũng sợ hết hồn, “Chuyện này, chuyện này…”
Trình Tư Miên lập tức nói, “Tô Hiển Ngôn em, em có thể giải thích trước một chút.”
Đầu óc Dương Á Như mờ mịt, đây rốt cuộc là tình huống gì, cô bé này sao lại quen biết vị đại thiếu gia này, mà nhìn dáng vẻ của giáo viên chủ nhiệm lúc này, căn bản Tô Hiển Ngôn đến đây là vì cậu ta là phụ huynh của Trình Tư Miên!
“Tô Gia Nam.” Âm thanh Tô Hiển Ngôn như đang đè nén, “Em giải thích đi.”
Tô Gia Nam luôn sợ Tô Hiển Ngôn, bây giờ anh cậu nói với cậu bằng giọng như vậy khiến cậu nói chuyện cũng không lanh lợi nữa, “Anh, chuyện này nên trách em, khi đó, khi đó Trình Tư Miên đang ngất, cậu ấy không biết.”
Dương Á Như kéo Tô Gia Nam lại nói, “Gia Nam, con nói gì vậy!”
Chủ nhiệm lớp lúng túng, cô ta đã sớm biết bối cảnh nhà Tô Gia Nam, nên cũng không dám đắc tội với người ta, “Chuyện này, Dương phu nhân, tôi nghĩ trong này nhất định có hiểu lầm.” Nói xong cô ta lại nói với Tô Gia Nam, “Gia Nam, em không nên vì bảo vệ người khác mà nói dối.”
Trình Tư Miên cười cười đầy tráo phúng, thiên vị thật lợi hại.
Tô Hiển Ngôn híp mắt, “Cô giáo, Tô Gia Nam là một học sinh ngoan, luôn luôn không biết nói dối, không phải à.”
Chủ nhiệm lớp: “Vấn đề này…”
Dương Á Như, “Hiển Ngôn, cháu…”
“Đúng vậy, em không nói dối!” Con ngươi Tô Gia Nam trầm xuống, “Là em hôn trộm Tư Miên…”
Cuộc nói chuyện này kết thúc trong phòng giáo viên. Mặt chủ nhiệm lớp đầy mê mang cho hai vị phụ huynh dẫn con về nhà trước. Trường học nghiêm cấm học sinh nói chuyện yêu đương, trước tiên sẽ thông báo phê bình hai học sinh, nghiêm trọng hơn sẽ bị xử lý. Sự kiện lần này cả trường đều biết nên thuộc về trường họp nghiêm trọng, nhưng vào giờ phút này cô ta cũng không dám kết luận loạn, đứa bé nhà họ Tô này, cô ta nào dám động.
Haiz, chỉ có thể chờ quyết định của bên trên.
Cổng trường.
“Anh đưa em về nhà trước, em không cần suy nghĩ nhiều về chuyện này.” Tô Hiển Ngôn mở cửa xe, tỏ ý bảo cô ngồi vào. Trình Tư Miên trầm mặc, kéo tay anh, “Anh tin tưởng em đúng không?”
Tô Hiển Ngôn khẽ cười, gõ nhẹ vào đầu cô, “Em đã giải thích nhiều lần ở phòng làm việc của anh rồi, anh sẽ không tin tưởng à?”
Trình Tư Miên, “Em sợ anh hiểu lầm.”
Tô Hiển Ngôn không biết phải làm sao, “Anh giống người không hiểu chuyện như vậy sao.” Hơn nữa, anh đã sớm biết tâm tư của Tô Gia Nam…
“Vậy còn trường học phải làm sao? Có thể xử lý không? Hay là em phải chuyển trường.”
“Sẽ không nghiêm trọng như vậy.” Tô Hiển Ngôn cau mày, “Hơn nữa chuyện này không liên quan đến em.”
“Nhưng không thể cứ dàn xếp ổn thỏa như vậy được, trường của em làm gắt vụ yêu đương này lắm.” Trình Tư Miên hừ lạnh, “Không xử lý em chẳng lẽ xử lý Tô Gia Nam à, trường học nịnh bợ như vậy tất nhiên sẽ không dám rồi, chắc chắn bọn họ sẽ chọn người không có bối cảnh như em để ra tay rồi.”
Tô Hiển Ngôn hơi khựng lại, nhéo nhéo mặt cô, “Ai nói em không có bối cảnh, không phải còn có anh sao.”
Trình Tư Miên ngẩn ra, “Nhưng anh là anh của Tô Gia Nam, lần này anh đến trường vậy có cần phải về nhà giải thích không?”
“Không cần lo lắng.” Tô Hiển Ngôn cười cười, đôi mắt dịu dàng còn mang theo một tầng mềm mại, “Em cứ an tâm về nhà, để anh giải quyết.”
Đưa Trình Tư Miên về nhà xong, điên thoại của anh chợt vang lên, Tô Hiển Ngôn nhìn điện thoại, sau đó lái xe đến nhà họ Tô.
“Đại thiếu gia.” Quản gia mở cửa cho anh, cung kính khom người một cái, “Lão gia và mọi người đang dùng cơm, thiếu gia mau vào trong đi.” Tô Hiển Ngôn khẽ gật đầu, đi thẳng tới phòng ăn.
Hôm nay trên bàn ăn xem như đầy đủ, ngay cả hai đứa em không thường có mặt ở nhà cũng về. Thấy Tô Hiển Ngôn đi vào, nhị thiếu gia Tô Duẫn Đông không kiên nhẫn liếc một cái, nhỏ giọng lầm bầm, “Đệch, vất vả về ăn một lần còn gặp anh ta.”
Vừa nói xong liền bị em gái Tô Căng Bắc đạp một cái, anh ta tức giận trừng em mình, chỉ thấy Tô Căng Bắc đang so so đũa trên tay, tỏ ý bảo anh ta đừng gây chuyện. Tô Duẫn Đông hừ lạnh một tiếng, rủ mắt xuống tiếp tục ăn cơm.
“Hiển Ngôn, ngồi xuống ăn cơm đi.” Tô lão gia lên tiếng.
Người giúp việc lấy thêm chén đũa cho anh, Tô Hiển Ngôn ngồi cạnh Tô lão gia tử, nhàn nhạt nói, “Không biết lần này ông nội gọi cháu vè là có việc gì?”
Tô đại lão gia dừng đũa, “Cũng không có gì, chỉ muốn nói cho cháu biết, cháu hãy giao quyền quản lý công ty của cháu lại cho người khác đi, cháu nên trở lại rồi.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ anh em họ Tô mà ngay cả Dương Á Như cũng dừng đũa.
Tô Duẫn Đông là người không kiên nhẫn nhất, “Ông nội, anh cả đang có công việc rất tốt bên đó, ông nói vậy là ý gì ạ?”
Tô lão gia tử trấn định như thường, không lý luận với Tô Duẫn Đông, mà nói với Tô Hiển Ngôn, “Dù sao cũng phải về bên này xử lý, Hiển Ngôn, đừng kéo dài nữa.”
Trong con ngươi Tô Duẫn Đông thoáng hiện lên vẻ tàn khốc, Tô Căng Bắc kéo kéo quần anh ta một cái, bảo anh ta phải nhịn xuống, chỉ nên để trong bụng không nên nói ra.
Tô Hiển Ngôn là người bình tĩnh, khi nghe được câu này chẳng qua chỉ nhíu mày một cái, “Ông nội, cháu nhớ trước kia ông đã đồng ý để cho cháu tự gây dựng sự nghiệp của mình, chờ vài năm mới về lại xử lý việc gia tộc.”
“Đó là trước kia, bây giờ theo ông thấy thời cơ đã chính muồi rồi.”