Edit: Mộc Tử Đằng
Thời cơ chính muồi, ngược lại Tô Hiển Ngôn không nhìn ra được chính muồi chỗ nào, công ty hiện tại là hứng thú của anh cũng là tâm huyết của anh, anh cũng không có ý định buông bỏ sớm như vậy.
“Ông nội…”
Tô Hiển Ngôn mới vừa muốn nòi cái gì, Tô lão gia tử đã trực tiếp bỏ qua anh, nhìn về phía cháu trai nhỏ nhất của mình, “Gia Nam, hai ngày nay không cần đi học, biết chưa.”
Tô Gia Nam sững sốt, “Tại sao ạ?”
Dương Á Như nói, “Cha, chuyện của Gia Nam nên xử lý thế nào?”
Tô lão gia nhíu mày, ở chức vị cao đã lâu khiến ông tự mình mang một loại khí chất uy nghiêm áp bách người khác, “Nghe nói hiện tại cô bé kia không cha không mẹ, như vậy đi, khuyên cô bé đó nghỉ học rồi chuyển sang học ở trường mới, bên cạnh đó cũng an bài cho một chỗ ở, xem như là bồi thường.”
Tô Gia Nam chợt đứng lên, “Khuyên nghỉ học? Tại sao? Chuyện căn bản không nghiêm trọng như vậy, ông nội, tại sao ông phải làm như vậy!”
“Gia Nam! Không được phép nói với ông nội như vậy.” Dương Á Như kéo kéo con trai nhà mình, Tô Gia Nam ở nhà luôn là người nghe lời và hiểu chuyện, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ lớn tiếng với người lớn. Hôm nay lại vì cô bé kia mà thay đổi tính tình.
“Gia Nam, con còn nhỏ, sau này còn có rất nhiều bạn học…”
“Nhưng bọn họ đều không phải là Trình Tư Miên!”
Tô lão gia tử nặng nề nhìn cậu, “Chuyện ông đã quyết, cháu không nên nói gì nữa.”
“Ông nội.” Tô Hiển Ngôn ngước mắt nhìn ông, “Chẳng qua chỉ là một cô bé mà thôi, hơn nữa chuyện yêu sớm ở trường học cũng không cần thiết phải xử lý nghiêm trọng đến mức đó, có phải ông làm quá rồi không.”
“Bộp!” Tô lão gia tử dùng sức để đũa xuống.
Tất cả người trên bàn ăn đầu quay đầu nhìn về phía ông ấy, chỉ nghe ông ấy nói, “Cháu cho là ông làm như vậy chỉ vì em trai cháu! Hiển Ngôn, ông để cho cháu tự do ở bên ngoài cũng không phải có nghĩa là cháu muốn làm gì thì làm, cô bé kia ở nhà của cháu, cháu đối xử với cô bé đó thể nào đừng tưởng ông không biết.”
Ngoại trừ Tô Gia Nam đang bực bội ra thì những người còn lại đều nghe ra được đầu mối.
Sắc mặt Tô Hiển Ngôn trầm xuống, “Ông theo dõi cháu.”
Tôi lão gia tử không từ chối, “Cho bạn tốt ở thì ông không đến xỉa đến nhưng nếu quá trớn…Tô Hiển Ngôn, tương lai của cháu đã sớm định, người nhà họ Thái cũng đã sớm coi cháu là con rể, cháu đừng phụ lòng của Tâm Duyên.”
Tô Hiển Ngôn cười lạnh một tiếng, nguyên nhân để cho cô chuyển trường vốn không phải vì chuyện của Tô Gia Nam, mà là vì anh, ông muốn tách người bên cạnh anh đi.
“Nếu ông đã cố ý muốn như vậy thì ông cứ làm thế đi.” Tô Hiển Ngôn ung dung gắp một miếng thịt trâu,”Nhưng ông cũng đừng hy vọng cháu về cái nhà này nữa.”
“Cháu!”
Tô Duẫn Đông đã nghe được đại khái, anh ta nhất thời vui vẻ nhìn hai người đang đói chọi trên bàn ăn, “Haiz, anh cả nói như vậy cũng thật sự làm cho lòng người khác nguội lạnh, đúng không ông nội. Vì một người đàn bà mà không muốn nhà họ Tô…Ôi? Sao cháu lại thấy tình cảnh này quen mắt thế.”
Năm đó cha của Tô Hiển Ngôn cũng vì một người đàn bà mà làm trái ý của Tô lão gia tử, chuyện này dường như là một cái gai trong lòng ông. Quả nhiên Tô Duẫn Đông vừa mới nói như vậy, sắc mặt của Tô lão gia tử liền thay đổi.
Tô Hiển Ngôn nhìn Tô Duẫn Đông một cái, ánh mắt kia lạnh đến nỗi khiến người khác run rẩy.
Tô Căng Bắc hơi khựng lại, rồi vội nói, “Anh cả, Tô Duẫn Đông không biết quản mồm mình, anh đừng để ý.”
Tô Duẫn Đông trợn mắt trùng cô ấy một cái, “Anh của em đều nói sự thật, anh chỉ muốn nhắc nhở ông nội, em đừng có mù quáng chen vào.”
Tô Căng Bắc nhắm hai mắt lại, người ngu ngốc!
“Tô Duẫn Đông! Anh mà nói nữa có tin em đánh anh không!”
“Em là em gái ruột của anh đó! Rốt cuộc em đang bênh vực ai!”
“Anh im miệng cho em!”
…
“Đừng ồn nữa!” Tô Gia Nam chợt làm rơi nĩa, cái nĩa rơi trúng ly thủy tinh, nhất thời âm thanh chói tai đó vang lên khắp bốn phía.
Dương Á Như vội vàng kéo cậu lại, sợ làm cậu bị thương, “Gia Nam, con cẩn thận một chút!”
Tô Gia Nam đỏ hồng hai mắt, “Nếu các người dám đuổi Trình Tư Miên đi, cháu cũng sẽ giống như anh vậy, sẽ không về cái nhà này nữa!”
Sắc mặt Dương Á Như biến đổi rất lớn, “Con đứa nhỏ này! Nói bậy gì đó!”
“Con không nói bậy.” Tô Gia Nam xoay người muốn rời đi.
“Mau cản nó lại cho tôi!” Tô đại lão gia giận giữ, “Nhốt vào phòng, hai ngày này không được thả ra!”
“Cha!” Dương Á Như đau lòng cho con trai, vội vàng nói, “Cha để con khuyên nhủ nó một chút.”
“Nhốt về phòng rồi khuyên cũng được, còn mấy người các cậu, mau mang đại thiếu gia về phòng!”
“Dạ, lão gia.”
Tô Căng Bắc không nhìn nổi nữa, “Ông nội, Gia Nam còn nhỏ không hiểu chuyện, ông bỏ qua cho nó đi.”
Tô lão gia tử nhìn cô một cái, “Cháu nhìn nó giống người không hiểu chuyện sao?”
“Nhưng mà…”
“Gia Nam!!” Tô Căng Bắc còn chưa nói hết câu, thì Dương Á Như giống như bị điên đứng bật dậy, bà ta nhào đến bên người Tô Gia Nam đang ngã xuống, “Gia Nam, Gia Nam con sao vậy, nhìn mẹ nhìn mẹ một chút!”
Lần này ngay cả Tô Hiển Ngôn cũng thay đổi sắc mặt, anh nhanh chóng đứng lên, quát lên với những người bên cạnh, “Mau gọi bác sĩ! Lập tức đưa đến bệnh viện!”
“Vâng, đại thiếu gia!!”
Tô Gia Nam ngất xỉu, làm cả nhà rối loạn. Là cháu trai nhỏ nhất nhà họ Tô, Tô Gia Nam luôn được cưng chiều từ bé. Hơn nữa tim cậu có vấn đề, nên mọi ngời càng yêu thương cậu hơn.
Ngất xỉu đối với người bình thường mà nói không có vẻ nghiêm trọng, nhưng đói với Tô Gia Nam lại khác, ngất xỉu với cậu có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, nếu là chuyện lớn…Không ai có thể tiếp nhận nổi hậu quả này.
Trình Tư Miên không ngờ cả nửa ngày Tô Hiển Ngôn cũng không gọi cho cô, cô đợi cả tối đến khi đi ngủ cũng không có tin tức gì. Ngày hôm sau ngủ dậy, cô tự gọi cho anh.
“Alo.”
Trình Tư Miên, “Ngày hôm qua anh không về, là về nhà bên kia sao?”
“Ừ.”
Trình Tư Miên hơi ngập ngừng, cô cảm thấy giọng nói của Tô Hiển Ngôn còn mang theo vẻ mệt mỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Tô Hiển Ngôn hình như ho khan một tiếng, “Em cứ đợi ở nhà trước đi, anh…rất nhanh sẽ quay về.”
Nói xong liền tắt máy. Trình Tư Miên nhìn điện thoại di động, trong lòng mơ hồ có chút bất an, nhưng lại không biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.
“Chú?”
Vừa xuống tầng cô liền thấy Trình Tần đang xem tivi, cô thuận miệng hỏi, “Sao hôm nay chú không đi làm?”
“Nghỉ ngơi.” Trình Tần ngồi trên sofa, “Hôm nay ở công ty có Tra Dịch Quang là đủ rồi.”
“Còn Tô Hiển Ngôn đâu?”
“Hiển Ngôn à, cậu ấy ở bệnh viện.”
Trình Tư Miên giật nảy, “Tại sao? Tại sao lại ở bệnh viện?”
“Hình như em trai cậu ấy bị bệnh, vốn là hôm nay cậu ấy có một cuộc hội nghị nhưng cậu ấy không thể đến nên đã nói với chú.”
“Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện trung ương…Này này này, chạy đi đâu hả, muốn làm gì!”
Trình Tư Miên không quan tâm Trình Tần ở phía sau la hét, cô lập tức ra khỏi tiểu khu bắt một chiếc xe taxi.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, lúc này Trình Tư Miên mới gọi điện cho Tô Hiển Ngôn, anh vừa bắt máy cô đã hỏi dồn dập, “Tô Gia Nam xảy ra chuyện gì vậy? Cậu ấy sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Làm sao em..Trình Tần nói?”
“Cái đó không quan trọng!” Tô Gia Nam nói gì đi nữa cũng là một trong số những người bạn ít ỏi của cô, cho dù chuyện kia có làm cô buồn bực nhưng trong lòng cô vẫn quan tâm đến cậu.
“Bây giờ cậu ấy đang ở đâu, không sao chứ?”
“Đang trong phòng điều dưỡng, không còn nguy hiểm nữa.”
“Tại sao lại như vậy, đột nhiên lại…”
Tô Hiển Ngôn trầm mặc, “Do nguyên nhân thân thể của nó, em đừng lo lắng.”
Làm sao Trình Tư Miên có thể không lo lắng cho được, sau khi cúp máy cô liền trực tiếp hỏi y tá vị trí phòng điều dưỡng, cân nhắc đến bối cảnh của nhà họ Tô, cô còn đặc biệt hỏi vị trí của phòng bệnh cao cấp.
Kết quả đã hỏi ra nhưng cô không phải người thân của bệnh nhân, nên không thể vào được.
Ngay lúc cô suy nghĩ muốn gọi điện cho Tô Hiển Ngôn thì đột nhiên bả vai bị ai đó vỗ một cái, cô quay đầy nhìn thấy có hai người đang đứng phía sau.
Một người phụ nữ trắng nõn, mềm mại xinh đẹp. Người đàn ông môi đỏ răng trắng, mặt trắng như ngọc.
Hai người có nét tương tự nhưng lại có một sự khác biệt rất lớn.
Trình Tư Miên hơi ngập ngừng một lát, “Tô Căng Bắc?”
Tô Căng Bắc và cô đã có duyên gặp nhau một lần, trước kia thấy cô nhóc này bên cạnh Tô Hiển Ngôn khiến cô ấy rất kinh ngạc, cho nên đã nhìn thêm mấy lần, bây giờ gặp lại ở đây là lập tức có thể nhận ra.
“Em là Trình Tư Miên đúng không?” Tô Căng Bắc cong môi cười hết sức hấp dẫn.
Trình Tư Miên gật đầu nói, “Chị tới thăm Tô Gia Nam sao? Chị biết cậu ấy ở phòng nào không, chị có thể dẫn em đi được không?”
Tô Căng Bắc nhướng mày, “Em đến tìm thằng bé?”
“Vâng.”
“Nhưng mà bên trong…”
“Em cứ dẫn vào đi.” Người đàn ông bên cạnh cười dạt dào nói tiếp, “Anh là Tô Duẫn Đông, là anh họ của Tô Gia Nam.”
Tô Căng Bắc nhíu mày, “Anh, ông nội đang ở trong đó.”
“Vậy thì sao, cô gái nhỏ này cũng chỉ muốn đến thăm bạn học, không phải sao.” Tô Duẫn Đông cong môi, “Đi với anh.”
Trình Tư Miên hơi do dự sau đó cũng không nghĩ nhiều nữa, đi theo Tô Duẫn Đông vào khu vực VIP.
Tô Căng Bắc nhìn theo bóng lưng của cô, âm thầm thở dài một hơi, thôi, dù sao cũng phải đối mặt.
Trình Tư Miên đi theo Tô Duẫn Đông về phía phòng bệnh, nhưng còn chưa tới nơi cô đã thấy Tô Hiển Ngôn đi ra khỏi phòng. Tô Hiển Ngôn thấy cô, sắc mặt liền thay đổi.
Ba bước liền đi thành hai bước, nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Hiển Ngôn, Tô Hiển Ngôn kéo cô ra sau lưng mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tô Duẫn Đông, “Cậu không có việc gì làm sao.”
Tô Duẫn Đông vô tội nhún nhún vai, “Em không hiểu anh nói gì cả, chẳng qua em gặp cô gái nhỏ này ở cửa, là cô ấy đòi em dẫn vào để gặp Tô Gia Nam.”
“A, em thật có lòng tốt.”
“Quá khen.” Tô Duẫn Đông mập mờ nói, “Chậc chậc, đây là lần đầu em thấy anh khẩn trương vì một người như vậy, xem ra ông nội lo lắng là có nguyên do cả.”
Trình Tư Miên nhíu mày, cô kéo vạt áo Tô Hiển Ngôn. Tô Hiển Ngôn quay đầu nhìn cô đầy vui mừng, “Anh đưa em về trước.”
Trình Tư Miên cảm giác được anh không giống như bình thường, cô liếc nhìn Tô Duẫn Đông, nhưng không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu với anh ta một cái.
Tô Hiển Ngôn nắm tay cô, đang lúc chuẩn bị rời đi thì Tô lão gia tử cũng vừa lúc đi ra, “Hiển Ngôn!”