Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau này…

Ba năm sau, cuối mùa hạ.

Cuộc họp ban chiều của Tần Tống diễn ra rất thuận lợi, lúc rời khỏi công ty vẫn còn khá sớm, tâm trạng đang cực kỳ tốt nên anh quyết định đi đường vòng đến đón bà xã đại nhân, hai vợ chồng cùng đến nhà bố mẹ vợ ăn cơm tối rồi đón con trai về.

Hai năm nay bố Đình thăng chức rất nhanh, công việc ngày càng bận rộn. Bố mẹ Đình cũng đã chuyển nhà, vẫn ở nhà chung cư, một căn hộ gồm hai phòng ngủ một phòng khách, tuy không lớn lắm nhưng sạch sẽ thoáng đãng. Dưới gốc cây đại thụ trong sân chung của khu nhà có mấy bà lão gương mặt hiền lành phúc hậu đang ngồi quây tròn trên ghế đá hóng mát, Tiểu Ngoan Ngoan nhà họ Tần lúc này là tâm điểm của mọi người, cu cậu đang chổng hết cả mông lên, hăng say biểu diễn điệu múa dân gian Trung Quốc, còn các bà ngồi xung quanh thì ra sức dùng quạt gom góp những ngọn gió đầy yêu thương cho cậu nhóc.

Tần Tống bước đến bế cậu con trai yêu quý, lau mồ hôi đầm đìa trên mặt thằng bé, sau đó nhấc bổng nó lên cao khiến cu cậu khoái chí cười “Ha ha”. Hàn Đình Đình vươn tay đón lấy cậu con ham chơi của mình: “Ngoan Ngoan, bà nội và bà ngoại đi đâu cả rồi?”

“Đang mở lớp “huấn luyện đặc biệt” ở trong phòng ấy!” Bà lão họ Hoắc đã mất hai chiếc răng cửa ngồi gần đó cười tít mắt: “Mẹ A Tống hôm nay lại thua nữa rồi!”

Quả nhiên, còn chưa đi đến cửa đã thấy từ bên trong vọng ra “khúc ca thần thánh” kinh động trời đất. Tần Tống và Hàn Đình Đình lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, đánh liều đẩy cửa bước vào. Trong phòng, mẹ Đình và Trương Phác Ngọc đều dắt một mảnh vải lụa màu đỏ ở eo, người trước kẻ sau đang vô cùng phấn khích, uốn éo dạy nhau múa may. Ngoan Ngoan vừa bước vào cửa lập tức đưa hai tay lên bịt lỗ tai, hét váng lên kháng nghị.

Thấy bọn họ đã về, mẹ Đình tắt nhạc, còn Trương Phác Ngọc vẫn đang cao hứng, tự mình bắt nhịp “một hai ba bốn” rất say sưa…

“Mẹ, nghe nói hôm nay PK mẹ lại thua nữa à?” Tần Tống đón bát chè đậu xanh mát lạnh từ tay mẹ vợ, uống một ngụm rồi thích thú hỏi.

Trương Phác Ngọc nghe vậy liền nhụt chí, ngồi phịch xuống ghế sô-pha, ủ rũ cúi đầu nhìn xuống đất. Lúc bà còn bé hơn cả Ngoan Ngoan bây giờ đã bắt đầu học múa ba lê, từ bé đến lớn luôn là “cây văn nghệ” của lớp. Trong cuộc đời này, ngoài sở trường tiêu tiền thì việc mà bà thông thạo nhất chính là múa, sao có thể PK không nổi với bà lão đội trưởng của một đội múa nghiệp dư cơ chứ?

Hàn Đình Đình đặt một bát chè đậu xanh vào tay bà: “Mẹ nhất định phải thắng người ta sao? Các dì ấy đã múa được năm – sáu năm nay rồi, cũng đã vài lần được biểu diễn trong các hội diễn văn nghệ của thành phố nữa. Mẹ mới học một chốc một lát thế này thì chưa quen ngay được đâu… Nhảy múa thì phải từ từ chứ mẹ!”

“Không được!” Trương Phác Ngọc húp một hơi hết nửa bát chè, ợ một tiếng, rồi nắm chặt tay đầy khí thế, cứ như vừa mới được sạc điện vậy: “Mẹ nhất định phải hạ bệ bà ấy! Phải dưới bàn tay dẫn dắt của mẹ thì mới có thể đào tạo ra được một đội múa trong mơ chưa từng có trong lịch sử!”

Hàn Đình Đình nín lặng, Tần Tống kéo tay cô, khẽ hỏi: “Anh có thể tài trợ kinh phí gì đó rồi xài “quy tắc ngầm” được không? Cứ thế này thì sẽ không có ai trông nom con trai của chúng ta mất! Mẹ em sắp bị mẹ anh độc chiếm rồi… ”

Cô cầm bộ đồng phục của đội múa mà mẹ Đình để trên ghế sô-pha lên, lật nhãn hiệu kinh điển ra cho anh xem. Đồng phục cả một đội múa toàn các bà già là do Trương Phác Ngọc đặt riêng một nhãn hiệu cao cấp ở nước ngoài và được vận chuyển về đây bằng đường hàng không. Việc có thể xài “quy tắc ngầm” hay không đã được quyết định ngay từ những phút đầu rồi. Bầu đoàn các dì các thím yêu vũ đạo cuồng nhiệt ấy coi đó làm niềm vui của tuổi già, đâu phải cứ có tiền là có thể mua được?

“Anh đừng làm loạn thêm nữa, mẹ vui là được rồi! Ngoan Ngoan thế này chẳng phải rất tốt đó sao! Hơn nữa mẹ cũng đâu có tập múa cả ngày.”

Cuối tuần, đội múa tập trung như thường lệ, một “tập đoàn” các bà lão tụ tập ở công viên hớn hở xếp thành đủ đội hình đẹp mắt, nghiêm túc múa may theo điệu nhạc, không khí cực kì náo nhiệt. Mẹ Đình là cốt cán, còn Trương Phác Ngọc là tinh anh, cả hai người đều vô cùng tích cực, Ngoan Ngoan được đón về nhà với bố mẹ.

Buồi chiều, Tần Tang hẹn Đình Đình đi dạo phố, Tần Tống ở nhà chơi với con. Trừ lúc ngủ ra thì thời gian còn lại Ngoan Ngoan thích chơi với bố hơn là với mẹ, bố làm gì cu cậu cũng muốn học theo.

Tần Tống nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong trẻo của con trai, bỗng nổi ác ý trêu thằng bé. Anh đặt tay lên mặt, Ngoan Ngoan cũng bắt chước y hệt. Sau đó anh rờ rẫm khắp mặt mình, điệu bộ rất say sưa, Ngoan Ngoan cười khanh khách làm theo anh, rồi anh giả vờ tát thật mạnh vào mặt mình… Tần Ngoan Ngoan đáng thương còn chưa biết suy nghĩ, bàn tay mũm mĩm cũng vỗ thật mạnh vào gương mặt nhỏ bé trắng trẻo, “bốp” một tiếng, cu cậu đứng đờ người, cuối cùng ngoác miệng gào khóc “Oa oa oa” rất thảm thiết…

Tần Tống ngồi khoanh chân trên sàn nhà cười sằng sặc, cười đến mức suýt chút nữa thì tắc thở. Lăn qua lộn lại một hồi, anh cười đủ lắm rồi mà con trai vẫn chưa chịu nín, anh đành phải dỗ dành cu cậu: “Bố mua kem cho con ăn nhé! Đừng khóc nữa, được không nào?”

Tiếng khóc đột ngột im bặt, Tần Ngoan Ngoan mở to đôi mắt đen tròn xoe: “Thật ạ?”

Tần Tống nghiêm túc gật đầu.

Ngoan Ngoan háu ăn nhà họ Tần không hề do dự toét miệng cười thật tươi, trong khi gương mặt lem nhem của cậu nhóc vẫn còn đầy nước mắt…

Phòng bếp trong nhà được nữ chủ nhân chăm chỉ dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, hai bố con ngồi trên nền nhà cạnh khung cửa sổ, ở giữa đặt một hộp kem sô-cô-la, mỗi người cầm một cái thìa xúc kem ăn. Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ, lướt qua đỉnh đầu hai bố con họ rồi dừng chân trên kệ tủ bếp màu trắng ngà ở phía đối diện, màu nắng chuyển sang gam vàng cam ấm áp.

Tần Ngoan Ngoan liếm thìa kem, thỏa mãn cười híp cả mắt: “Bố ơi, mẹ bảo… Con nít mà ăn kem sẽ bị đau bụng.”

“Ừm, mẹ nói đúng rồi.” Tần Tống đưa tay lau vết sô-cô-la dính trên khóe miệng con trai: “Nhưng ăn một chút cũng không vấn đề gì.”

“Mẹ nói, ăn ít… sẽ bị sâu răng.” Tần Ngoan Ngoan cố gắng nhớ lại.

“Xì… Vậy con đừng ăn nữa!” Tần Tống véo mũi thằng bé rồi bóp xẹp cái hộp kem giờ đã trống không nhét sâu vào tận đáy thùng rác: “Được rồi, ăn xong rồi! Lát nữa không được mách mẹ, bằng không mẹ mà đánh đòn thì bố mặc kệ đấy!”

Tần Hàn cười tít mắt, vừa liếm láp cái thìa vừa gật đầu lia lịa.

Nhưng cuối cùng sự việc cũng bị Hàn Đình Đình phát hiện ra, cô xách túi rác đi vứt, lúc trở về vừa rửa tay vừa cằn nhằn Tần Tống với vẻ rất không vui: “Sao lần nào anh cũng như vậy hả? Bảo không được cho con ăn vặt thì anh lại lén đưa thằng bé đi siêu thị mua rồi ngồi ăn trên xe. Em đã bảo một tuần chỉ được ăn một que kem thôi. Anh hay thật đấy, một buổi chiều mà cho nó ăn cả một hộp kem lớn như thế!”

“Không phải một mình nó ăn hết, anh cũng ăn nữa!” Tần Tống phân bua.

“Sao? Anh còn mong em biểu dương khen ngợi anh nữa à?” Hàn Đình Đình vừa giận vừa buồn cười: “Bình thường giữ vai trò nghiêm khắc trong gia đình chẳng phải là bố đó sao? Tại sao nhà chúng ta lúc nào cũng chỉ có mình em răn đe thằng bé, còn anh thì đứng một bên giả làm người tốt thế nhỉ?”

“Bời vì chỉ cần mình cô giáo Hàn dạy dỗ là đã rất toàn diện, rất thích đáng rồi, anh không cần thiết phải đóng vai nghiêm nghị nữa!” Tần Tống biết sai, vội vàng a dua nịnh bợ: “Trong hai người thì phải có một người tốt chứ, anh biết bà xã đại nhân thương anh nên mới ưu ái giao vai thiện này cho anh mà…”

“Tránh ra!” Hàn Đình Đình vừa cười vừa mắng yêu. Trước đây khi còn bé, cô luôn thầm oán trách bố mình vì ông quá nghiêm khắc, không được vui vẻ hài hước như bố của Từ Từ. Đến bây giờ, khi phải dạy dỗ con của chính mình, cô mới hoàn toàn hiểu được lập trường của bố cô hồi đó.

Tần Tống cứ như kẹo mạch nha, đã dính vào rồi là chẳng thể dứt ra nổi, bàn tay cô vừa rửa ráy lau chùi sạch sẽ bị anh nắm chặt, sau đó anh bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ. Cô đấm vào người anh: “Thả em xuống! Anh thật đáng ghét!” Anh vuốt ve khắp người cô, trên mặt nở một nụ cười gian xảo: “Phu nhận dạy con vất vả quá! Hãy để thân làm chồng đây được cùng phu nhân san sẻ gánh nặng!”

Anh vừa dứt lời thì cửa phòng Ngoan Ngoan được mở ra, bé con mặc bộ đồ ngủ hoạt hình, đũng quần hình như có một vật gì đó màu vàng vàng đang đung đưa, cu cậu quệt nước mắt khóc thút thít: “Bố… Mẹ… Con đau bụng… Ị ra rồi…”

Phụt… Hàn Đình Đình nhảy khỏi lòng Tần Tống, cô đẩy cái người đang sắp hóa đá: “Thật đúng lúc quá, lần này rốt cuộc cũng đến phiên anh chia sẻ gánh nặng! Mau đi đi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio