Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

chương 17: phiên ngoại 1: lần đầu gặp gỡ mà cứ ngỡ là cố nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đáng lẽ người mà Tần Uẩn phải lấy là Trương Phác Ngôn.

Lúc đó ông mới du học ở Mỹ về, Tần Thị trong tay một văn sĩ làm kinh doanh như bố ông chỉ còn là cái bình rỗng. Từ bên ngoài nhìn vào, gia tộc Tần Thị bề thế vẫn hùng mạnh như trước, nhưng thực chất ở bên trong lại đang chết dần chết mòn, vì vậy, dù cho Tần Uẩn là thiếu niên anh hùng đến mức nào thì cũng vẫn phải chật vật gánh vác. Không lâu sau khi ông tiếp quản Tần Thị, các bậc trưởng lão trong gia tộc đã thống nhất đưa ra quan điểm: Liên hôn.

Nhà họ Trương ở thành phố C xét về mặt quân sự hay chính trị đều thuộc dạng có thế lực, con gái nhà họ – Trương Phác Ngôn lại rất xinh đẹp, tinh thông cầm – kỳ – thi – họa, tình tình dịu dàng nhưng rất có chính kiến. Dịp kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, giữa một đám sư muội đang chen chúc vây quanh Tần Uẩn, bà lại bình thản điềm đạm như đóa hoa kiêu kỳ, bộc lộ khí chất hơn người.

Đi lại với nhau được chừng hai tháng, cả hai người vẫn lạnh lùng thản nhiên như không. Tình cảm của họ nhạt nhòa như khói mây, không ai chịu xé bỏ màn sương mỏng ngăn cách giữa hai người, nhưng họ vẫn ngầm giao ước về chuyện ra mắt bố mẹ hai bên.

Tần Uẩn đến Trương gia trước. Vợ chồng Trương tư lệnh rất hài lòng, ăn trưa xong còn ân cần giữ ông lại dùng thêm bữa tối.

Chiều đến, Trương Phác Ngôn vẫn đang say sưa ngủ trưa chẳng biết trời đất gì cả, một mình Tần Uẩn ở trong thư phòng nghiên cứu những cuốn sách quý giá mà Trương tư lệnh sưu tầm được. Qua cánh cửa khép hờ, Tần Uẩn nghe thấy có tiếng người bước vào thư phòng ở sát vách. Ông đứng dậy đi đóng cửa, ánh mắt vô tình quét qua gian phòng kế bên… Và đó chính là lần đầu gặp gỡ giữa ông với thiếu nữ Trương Phác Ngọc.

Trương Phác Ngọc lúc đó còn ít tuổi, trên người mặc nguyên bộ đồng phục, mái tóc dài mượt mà để xõa, toàn thân toát lên vẻ tươi tắn trong sáng. Không biết bao thuốc trên tay là lấy đâu ra, nhưng chắc là vì hiếu kỳ nên mới trốn trong thư phòng nghiên cứu. Bà không biết cách quẹt lửa, loay hoay một hồi rồi ngồi bệt xuống đất, thuốc rơi xuống sàn vẫn không hề hay biết, cứ mãi vần vò hộp diêm.

Một bàn tay thon dài từ đằng sau bất chợt vươn tới, nhẹ nhàng rút một que diêm ra, khẽ quẹt vào hộp diêm trong tay bà. Bà vẫn còn chưa thấy rõ động tác đó như thế nào, chỉ thấy bàn tay mình khẽ run khi bị tay ông sượt qua. Sau tiếng “phựt” khe khẽ, một đốm lửa nhỏ màu xanh lam đẹp đẽ lập tức cháy bùng lên trên đầu que diêm kia, cảnh tượng đó đẹp đến mức ma mị. Trương Phác Ngọc sững sờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trước mặt mình là một người đàn ông tuấn tú trẻ tuổi đang mỉm cười nhìn bà.

“Oa…” Bà kinh ngạc kêu lên, rồi chắp hai tay lại năn nỉ: “Dạy em đi! Dạy em đi mà!”

Thiếu nữ nhỏ bé xinh đẹp như một nụ hoa với ánh mắt trong trẻo thuần khiết dường như có thể nhìn thấu tới tận đáy, đôi mắt long lanh ấy nhìn thẳng vào ông. Tần Uẩn không cầm được lòng, nhẹ nhàng vươn tay ra vuốt ve mái tóc đen óng mượt như tơ lụa của bà, giọng điệu cũng trở nên cực kỳ dịu dàng: “Được, để tôi dạy em.”

Dĩ nhiên, Trương Phác Ngọc không nhận được sự chấp thuận của các bậc trưởng bối nhà họ Tần. Bọn họ cần một người phụ nữ có thể đảm đương trách nhiệm nữ chủ nhân của Tần gia, làm hậu phương vững chắc cho Tần Uẩn, chứ không phải là một cô nhóc chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, thậm chí còn khiến Tần Uẩn phải tốn thêm tâm sức cưng chiều cung phụng nữa.

Ngay cả người lớn trong nhà họ Trương cũng không hề tán thành.

Trương tư lệnh chinh chiến cả một đời người, trước giờ ông chẳng hỏi mà cũng chẳng quản chuyện tình cảm nam nữ, cứ để mọi việc diễn ra tự nhiên. Trương tư lệnh phu nhân thì đã phân tích với Tần Uẩn không biết bao nhiêu lần: thứ nhất, Trương Phác Ngôn về làm con dâu của Tần gia sẽ phù hợp hơn, bất luận là về mặt gia tộc hay sự nghiệp sau này của Tần Uẩn đều có người trợ giúp; thứ hai, Trương Phác Ngọc nhỏ tuổi hơn, ai đời em gái lại lấy chồng trước chị cơ chứ?

Huồng hồ Trương Phác Ngọc còn là con gái út mà Trương tư lệnh yêu thương chiều chuộng nhất, là viên ngọc quý được cả nhà hết mực nâng niu, mọi người đều không nỡ gả con gái bảo bối đi sớm như thế.

“Cháu có thể đợi.” Tần Uẩn mỉm cười: “Đợi hai năm nữa, tới khi cô ấy tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn.”

Trương tư lệnh phu nhân thở dài: “Nếu Phác Ngôn được chín phần thì Phác Ngọc chỉ được sáu phần mà thôi. Vợ chồng thì phải nương tựa vào nhau cả đời, Tần Uẩn, cháu phải suy nghĩ thật kỹ càng đấy!”

“Xin cô cứ yên tâm, cháu sẽ yêu thương cô ấy hơn bất kỳ người nào!”

Đã nói hết nước hết cái rồi, Trương tư lệnh phu nhân cũng chẳng còn cách nào, đành gọi Trương Phác Ngôn đang ở trong phòng ra, còn bà xoay người bước ra ngoài.

Tần Uẩn không chút ngạc nhiên, chỉ mỉm cười rồi khẽ gật đầu với Trương Phác Ngôn. Trương Phác Ngôn lúc bấy giờ còn lâu mới được ưu nhã khoan dung như hiện tại. Gương mặt bà khi ấy lạnh lùng băng giá, lời nói nhạo báng: “Rốt cuộc thì anh thích nó ở điểm gì? Chỉ số thông minh thấp à?”

“Phác Ngôn!” Tần Uẩn dịu dàng nhắc nhở cô về biểu hiện cực kỳ “mất điểm” này.

Trương Phác Ngôn cười lạnh: “Sư huynh, anh khiến cho tôi cảm thấy bản thân mình thật chẳng khác gì một trò cười.”

“Anh rất lấy làm tiếc, xin lỗi em!”

“Không cần!” Nụ cười của bà càng lạnh lùng hơn nữa: “Anh chấp nhận cưới một con búp bê chỉ để thỏa mãn khẩu vị của mình, tôi nên cảm tạ anh đã để cho tôi sớm mở mắt mà nhìn cho rõ tiêu chuẩn khác người của anh mới đúng!”

Tần Uẩn chỉ cười không nói gì, cũng chẳng hề để tâm đến sự công kích hết sức trẻ con của bà. Nụ cười đẹp đẽ đó khiến cho Trương Phác Ngôn vừa hận vừa tiếc, bà nghiến răng lao ra ngoài. Chạy đến hành lang thì vừa vặn chạm mặt cô em gái trên tay đang cầm nửa quả lựu lớn, vừa đi vừa bóc ra ăn, Trương Phác Ngôn không hề dừng lại, đâm sầm vào em gái.

“A!” Trương Phác Ngọc bất ngờ bị va mạnh, lảo đảo lùi về sau mấy bước, nhưng cô em gái không bao giờ chịu thua thiệt ấy lập tức hét toáng lên: “Chị làm cái gì thế! Chị cố tình!”

Trương Phác Ngôn nhìn em gái bằng ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm đến mức khiến cho Trương Phác Ngọc phát sợ, chỉ dám làu bàu vài câu rồi nhặt trái lựu lăn lông lốc trên thảm lên, sau khi tách lớp vỏ bẩn lại cho một nắm hạt vào miệng tiếp tục nhai.

“Bị người ta coi như thú cưng mà nuôi cả đời, em có vui không?” Cô chị gái đột nhiên lên tiếng, ngữ khí đầy châm biếm.

Trương Phác Ngọc sững sờ: “Hả?”

“Chị – hỏi – em: Bị một người như Tần Uẩn cưới về làm vợ, suốt đời chỉ quanh quẩn trong Tần gia, rốt cuộc thì em dựa vào cái gì? Dựa vào việc em trông cũng đáng yêu sao? Hay là dựa vào tài năng thiên bẩm ngày nào cũng có thể gây họa? Hay là vì năng lực thấp kém, lúc nào cũng ngây ngây ngô ngô không hiểu chuyện của em, cho dù trời có sập xuống cũng coi như không thấy ư?”

“Này!” Trương Phác Ngọc quăng trái lựu xuống đất, xắn tay áo lên, không hề khách khí đưa ngón tay trỏ xinh xắn trắng trẻo lên chỉ vào mũi chị mình: “Chị muốn uýnh nhau phải không?”

Trương Phác Ngôn mấp máy môi, bà vốn dĩ vẫn còn đầy một bụng những lời gai góc sắc sảo, thế mà lúc này đây vẫn chỉ biết câm nín không thốt nên lời.

Đây chính là đối thủ của Trương Phác Ngôn, là đối thủ mà dù chỉ giao lưu thôi cũng đã đủ vất vả rồi.

Đây chính là em gái của bà, là đứa em mà ngay cả việc giả vờ dịu dàng yếu đuối cũng không biết chứ đừng nói đến việc giở mưu mô thủ đoạn.

Thôi bỏ đi, hà tất phải hạ thấp giá trị bản thân mình thế chứ!

Mới phút trước còn hung hăng sừng sộ, thế mà lại đột nhiên quay người bỏ đi mất tiêu, quái dị! Trương Phác Ngọc nhìn theo bóng lưng thẳng tắp kiêu hãnh của chị gái, thầm cảm thán bà chị mình thật là kỳ cục, rồi tức tối giơ chân đá văng trái lựu đang nằm chỏng chơ trên sàn nhà.

Trái lựu bay thẳng vào người Trương Phác Ngôn, bà hốt hoảng không kịp trở tay, thất thanh kêu “Ái da” một tiếng, lập tức quay đầu lại trừng mắt dữ tợn với em gái, cô em thấy không ổn liền cắm đầu cắm cổ chạy mất.

Trong lúc Trương Phác Ngọc đang hớt hơ hớt hải tháo chạy thì Tần Uẩn nhẹ nhàng đưa tay ra ngăn cản rồi kéo bà vào trong phòng.

“Hóa ra anh ở đây à?” Trương Phác Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Hồi nãy anh ở trong này nói chuyện với chị em hả?”

Tần Uẩn gật đầu, tay ông khẽ vuốt ve những sợi tóc đang phất phơ trên trán bà, động tác chứa đựng vẻ yêu thương nồng nàn.

“Thế tại sao anh không ra mặt cứu em?” Trương Phác Ngọc không vui rồi!

“Chẳng phải là em đã dọa cho cô ấy sợ đến mức chạy tán loạn rồi đó sao? Còn dùng ám khí ám sát cô ấy nữa kia mà.” Ông khẽ cười. Nghĩ đến cảnh Trương Phác Ngôn trước nay luôn hoàn mỹ như tiên nữ giáng trần lại la oai oái khi bị trái lựu văng vào người, Tần Uẩn không nhịn được cười. Ông thu tay kéo Trương Phác Ngọc lại gần mình, thực sự rất muốn hôn bà một cái, nhưng lại sợ làm cho một người thanh khiết như bà sợ hãi nên đành phải kiềm chế, chỉ dám duy trì khoảng cách gần gũi đủ để cảm nhận được hơi thở của nhau.

Nghe ông nói vậy, Trương Phác Ngọc bèn nhớ lại vẻ mặt giận dữ vào phút cuối cùng của chị gái, bà phì cười. Vài giọt “mưa xuân” theo tiếng cười ấy bắn lên mặt Tần Uẩn, cái người từ bé đã cực kỳ sạch sẽ đến mức khiến người khác phải bực mình kia lúc này lại chỉ cảm thấy thật thân mật, không hề có ý định đưa tay lên lau mặt.

Lúc ra về, ông muốn bà đi tiễn ông, nhưng thực tế là Tần Uẩn đã cõng Trương Phác Ngọc trên quá nửa con đường dài dẫn từ nhà ra đến bên ngoài đó.

“Nghe mẹ em nói là anh muốn cưới em hả?” Bà ngồi trên lưng ông, cất tiếng hỏi.

“Ừ!” Tần Uẩn cười tủm tỉm.

“Anh không cưới chị gái em nữa à? Anh không phải là bạn trai chị ấy sao?”

“Không!”

“Tại sao?”

“Tại vì muốn cưới em.”

Chủ đề cứ thế bị ông quay mòng mòng, bà vẫn chưa hỏi ra được vấn đề nhưng cũng nhất thời không hiểu nổi rốt cuộc là đã sai sót ở chỗ nào. Bà chau mày nghĩ mãi, cho đến cuối con đường, ông đã thả bà xuống rồi mà bà vẫn nghĩ không thông.

“Anh đi đây, em phải ngoan đấy, đừng có gây chuyện gì quá lớn, không thể để lỡ ngày cưới được, biết chưa hả?” Ông cúi đầu, giọng nói cực kỳ dịu dàng.

“Em biết rồi!” Bà cười đáp giòn tan, rồi níu vạt áo ông: “Thế nếu Trương Phác Ngôn lại hỏi em dựa vào cái gì mà gả cho anh, em biết phải trả lời thế nào đây? Anh thật sự muốn coi em như thú cưng để đem về nuôi hả?” Tâm sự nho nhỏ của bà là hy vọng ông bày cho bà một lời đáp trả thật ghê gớm, từ bé đến giờ nếu là đánh nhau thì bà chưa thua bao giờ, nhưng về khoản đấu võ mồm thì lúc nào người chiến thắng cũng là Trương Phác Ngôn.

“Em thử nói xem?” Tẩn Uẩn cười cười.

“Coi như thú cưng… thật ra cũng chẳng có gì là không tốt cả!” Bà ra sức suy nghĩ một hồi rồi đánh liều một phen gặng hỏi: “Nhưng mà, rốt cuộc là tại sao anh lại muốn cưới em chứ?”

Ánh mắt long lanh của người thiếu nữ đáng yêu vô cùng, Tần Uẩn cuối cùng cũng chẳng thể nhịn thêm được nữa, ông cúi đầu mổ nhè nhẹ vào chóp mũi bà: “Bởi vì… muốn đem em về nuôi như thú cưng vậy. Trước giờ anh chưa từng thích loài thú cưng nào đến mức này, nuôi em cả đời luôn, chịu không?”

Bà xoa xoa chóp mũi, đỏ mặt không nói gì, mãi hồi lâu sau mới ngượng nghịu gật đầu. Tâm trạng Tần Uẩn cực kỳ tốt, ông cứ đứng nhìn theo dáng bà chạy tung tăng vào nhà, cho đến khi không thấy bà đâu nữa ông mới chui vào xe.

Ông ngồi trên xe, bị vật lạ trong túi áo khẽ cọ vào người. Tần Uẩn mỉm cười, bàn tay cách lớp áo vuốt ve vật lạ kia, động tác dịu dàng cứ như là đang vuốt ve mái tóc đen bóng mượt mà của bà vậy.

Vật lạ đó chính là cái vỏ bao thuốc lá. Hôm ấy bà đã bị tiểu xảo của ông hấp dẫn, thuốc cũng bị ông thản nhiên thu lại mà không hề hay biết. Trên gói thuốc đó có in hai câu thơ:

Lần đầu gặp gỡ

Cứ ngỡ cố nhân

Một buổi chiều trong lành ấm áp.

Tần Uẩn ngủ không ngon, ông lại nhíu mày một cách khó nhọc nhưng không hề động đậy. Ông tỉnh rồi, Trương Phác Ngọc biết, bà còn biết hiện tại ông đang rất đau đớn rất khổ sở, vì thế nên ông mới giả vờ như vẫn đang ngủ.

Ông luôn sợ bà sẽ lo lắng.

Bác sĩ bước vào chỉnh máy đo, rất nhanh chóng rồi nhẹ nhàng đi ra. Tối qua chủ nhiệm tổ điều trị đã thông báo với bà rằng, Tần Tống mới mời thêm năm vị chuyên gia ở nước ngoài về, chỉ e tuần sau lại phải tiếp tục phẫu thuật.

“Không, không mổ nữa!” Trương Phác Ngọc nhìn ra bóng đêm mịt mù bên ngoài cửa sổ, bình thản nói: “Ông mau nghĩ cách kiếm ít thuốc giảm đau, tôi không muốn ông ấy phải chịu đau đớn đến mức không chợp mắt được nữa!

“Giai đoạn này không thể dùng thêm thuốc giảm đau liều cao được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến liệu trình phẫu thuật sau này!”

“Tôi đã nói rồi, chúng tôi không làm phẫu thuật nữa!”

“Phu nhân… Nếu làm thế bên Tần tổng sẽ không bỏ qua cho chúng tôi đâu ạ.” Chủ nhiệm khó xử, ông ăn lương của Tần Tống nên phải chịu trách nhiệm với anh.

Trương Phác Ngọc ngoảnh đầu lại: “Ông cho giải tán đội bác sĩ đó đi, để lại vài hộ lý chăm sóc hằng ngày là được rồi! Nhiệm vụ tiếp theo của mấy người chính là ráng hết sức làm giảm bớt đau đớn cho ông ấy… Trong lòng ông cũng biết rõ, kết quả cuối cùng là điều không thể tránh khỏi. Ông hãy nghe lời tôi, tôi đảm bảo sẽ để ông rút lui an toàn, nếu không đến lúc đó Tần Tống mà có nổi điên lên tôi cũng mặc kệ các người!” Bà nói qua loa cho xong chuyện, nhưng câu nào câu nấy đều sắc như dao nhọn ghim trúng hồng tâm, vị bác sĩ chủ nhiệm không đôi co thêm nữa, cung kính chấp thuận.

Hôm nay quả thật chẳng có ai đến tiêm loạn xạ vào người Tần Uẩn nữa, thế nhưng thuốc giảm đau liều cao mà bà cần vẫn chưa được đem đến. Có lẽ khi Tần Tống còn chưa mở lời thì đám người đó cũng chẳng dám làm nhiều những hành động mang tính thực tế ngay lập tức.

A Tống của bà quả thật đã trưởng thành rồi! Trước đây cũng có rất nhiều người sợ sệt Tần Tiểu Lục ngang tàng hống hách, còn bây giờ, những người cung kính, cẩn trọng gọi anh hai tiếng “Tần tổng” ngày càng nhiều.

Ánh mắt bà dừng lại trên gương mặt người đàn ông giả vờ ngủ trên giường. Nhất định là ông vui lắm! Mấy ngày trước, khi nghe nói Tần Tống đã giành được một lượng cổ phần lớn, ông quay sang nói với bà đúng là hổ phụ sinh hổ tử, Tần Tống thậm chí còn giỏi hơn ông năm đó đến vài phần.

Năm đó… Trương Phác Ngọc giơ tay khẽ vuốt ve gương mặt ông. Đúng là nói xàm, làm gì có ai giỏi giang được như ông năm đó chứ!

Ngoài cửa vang lên tiếng động khe khẽ, có người bước vào, nhỏ giọng báo cáo với bà: “Thiếu gia đã đến, giờ đang đi về phía phòng hội nghị đấy ạ.”

“Tôi biết rồi, tôi sang ngay đây.” Bà đáp lời một cách qua loa.

Người đó đã khép cửa đi rồi mà bà vẫn chưa vội đứng lên, bà vươn ngón tay đến chèn mũi ông lại, khiến ông không thể tiếp tục giả vờ thêm được nữa. Ông mở mắt ra, nặng nhọc thở dài: “Anh đang ngủ.”

“Em biết.” Bà cười tủm tỉm, tuy quay lưng lại với ánh sáng nhưng cụ cười sấp bóng của bà vẫn rạng rỡ xinh đẹp như trước: “Em ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.”

Tần Uẩn gật đầu, siết chặt bàn tay bà lại, trên mặt ông hiện lên vẻ ngập ngừng hiếm thấy: “Tiểu Ngọc…”

Bà phủ người xuống hôn ông, không để ông nói tiếp. Một lúc sau, khi ánh mắt ông đã không còn trong trẻo nữa, bà mới nhổm người dậy, cười thoải mái: “Đợi em!”

Ông mím môi, mỉm cười gật đầu.

Lúc này Trương Phác Ngọc mới đi ra ngoài. Bà đi gặp con trai mình, bà phải thuyết phục anh, cầu xin anh hãy để cho chồng bà, cũng chính là bố anh… được chết.

Ai cũng biết kết quả đã định sẵn rồi, nhưng chẳng có ai nỡ hạ quyết tâm cả.

Vậy thì hãy để cho bà gánh chịu đi! Cả đời cũng chỉ có một lần này thôi…

Trương Phác Ngọc khép cửa lại, ánh mắt nóng bỏng của Tần Uẩn dường như vẫn dõi theo sau lưng, bà ưỡn lưng ngẩng cao đầu bước đi.

Anh đã dùng cả cuộc đời để yêu thương, chiều chuộng, che chở cho em từng li từng tí một. Em không cách nào báo đáp được, thôi thì chặng cuối con đường này hãy để em tiễn anh, em sẽ ở bên cạnh anh cho tới khi anh nhắm mắt xuôi tay, còn em, khi đã mất anh rồi sẽ phải cô đơn đến chết.

Là ai luôn nói rằng em là người may mắn nhất? Tần Uẩn, anh xem, bọn họ không có một ai hiểu em cả.

Hành lang ngoằn ngoèo sâu hun hút, bà lê từng bước chân, bước đi không hề hối tiếc.

Cách đây nhiều năm, cũng vào một buổi chiều trời trong xanh như hôm nay, trong đám chị em gái đang cùng nhau chơi đùa, một cô chị lớn tuổi hơn đã đem về vài bao thuốc lá, trên hộp thuốc màu xanh trắng ấy còn in hình đóa hoa sơn trà đỏ rực rỡ. Trương Phác Ngọc lén lút đem một hộp về nhà, chính ngày hôm đó bà đã gặp Tần Uẩn.

Cho đến bây giờ, khi đã sống gần hết cả đời người, cứ mỗi khi nhớ đến buổi chiều hai người gặp gỡ, bà lại thấy mọi việc vẫn còn rõ ràng như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Sau đó, không biết số phận của bao thuốc lá đã trôi về đâu, nhưng tự đáy lòng bà vẫn nhớ mãi không quên. Tần Uẩn đã từng không hiểu vì sao bà lại có thể thoải mái chấp thuận gả cho ông, cũng như ông không biết được rằng bà đem bao thuốc đó về không phải vì tính hiếu kỳ nổi loạn, mà là vì hai câu thơ in trên bao thuốc đó cũng giống như ông đã khiến bà rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên…

Lần đầu gặp gỡ

Cứ ngỡ cố nhân

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio