Gian lận.
Nếu người hiểu biết Lý Mục Dương, khi nhìn qua bài thi mà Lý Mục Dương làm thì sẽ đều có ý nghĩ như vậy.
Trước kia, mỗi khi làm bài Lý Mục Dương đều là chơi trò lô tô hên xui may rủi, còn không thì toàn nộp bài trắng. Nhưng mà lúc này Lý Mục Dương lại đưa lên bài kiểm tra, trong đó đã trả lời gần hết, hơn nữa lại còn chính xác hết.
Phải biết tuy rằng trước đó Triêu Minh Châu có nói qua rằng đây là những câu hỏi không khó, trước kia đều đã làm qua rồi nhưng mà trong lòng nàng rất rõ ràng, những câu hỏi trong bài kiểm tra này rất khó, thậm chí nàng còn đưa vào đó những câu hỏi có bẫy thường hay ra trong kỳ thi tốt nghiệp những năm trước.
Lý Mục Dương còn đáp trúng đáp án hơn nữa cách giải của Lý Mục Dương lại càng chính xác, càng tỉ mỉ hơn so với cách giải mà nàng từng nghĩ ở trong lòng.
Đây không phải là gian lận thì là cái gì? Chẳng lẽ một tên bất học vô thuật như Lý Mục Dương lại có thể có kiến thức uyên bác hơn một giáo viên đã đi dạy hơn năm như nàng sao?
Hiện tại đang là lúc kiểm tra cho nên mọi người đều đanglàm bài, trừ lúc Lý Mục Dương nộp bài thì mọi người xì mũi khinh thường ra thì những lúc khác mọi người đều đang chú tâm làm bài, hiện tại bọn họ không rảnh để cười nhạo Lý Mục Dương.
Bài kiểm tra lần này rất khó, có rất nhiều câu hỏi, trừ Lý Mục Dương đã cam chịu ra thì bọn họ cũng không phải là không làm được.
Ngay cả Thôi Tiểu Tâm cũng mới vừa trả lời xong câu hỏi cuối, nàng đã đặt bút lên bài, bắt đầu kiểm tra lại bài của mình.
Nghe được tiếng gầm của Triêu Minh Châu, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng .
Triêu Minh Châu đứng dậy rồi cầm lấy bài kiểm tra của Lý Mục Dương, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lý Mục Dương , quát:
- Lý Mục Dương, trò giải thích cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghe được Triệu Minh Châu chất vấn , tầm mắt mọi người lại một dồn chuyển dời đến trên người Lý Mục Dương.
Bọn họ tỏ ra vui sướng khi người gặp họa , nghĩ thầm , thành tích học tập của ngươi thế nào cả lớp cũng biết, không cả trường đều biết mới đúng, lúc này gian lận thì có ý nghĩa gì?
Lại nói, điểm khác điểm ở chỗ nào?
Chỉ có một mình Thôi Tiểu Tâm bình tĩnh nhìn bài kiểm tra của mình, nàng đã sớm dự liệu kết quả này rồi.
Lý Mục Dương đã trở lại vị trí của mình, ngẩng đầu nhìn Triệu Minh Châu nói:
- Cô Triệu, em không rõ cô nói gì.
- Trò không rõ?
Triêu Minh Châu cười lạnh:
- Làm sao trò không rõ? Trò đã đáp đúng tất cả các câu hỏi, trò giải thích cho tôi biết là đã xảy ra chuyện gì?
- Tất cả đều đúng sao?
Khuôn mặt Lý Mục Dương tỏ ra vui vẻ, tảng đá ở trong lòng cũng được hạ xuống.
- Lý Mục Dương.
Triêu Minh Châu tức giận.
- Trò cho tôi một lời giải thích, trò cho rằng câu trả lời vừa nãy của trò sẽ làm tôi bỏ qua trò sao?
- Cô Triệu.
Nụ cười trên mặt Lý Mục Dương dần dần thu lại, nói:
- Em chỉ đáp đúng, vì sao cần giải thích cho cô? Giải thích cái gì? Bởi vì em cô gắng cho nên mới trả lời đúng sao?
“Rầm”
Triệu Minh Châu đập bàn một cái , lạnh lùng quát:
- Lý Mục Dương, trò cho mọi người là kẻ ngốc sao? Đề lần này có độ khó như thế nào thì tôi cũng rõ ràng hơn ai. Trò nộp bài trước tiên, hơn nữa lại trả lời đúng hơn % câu hỏi.
Triệu Minh Châu quét mắt nhìn các bạn học trong lớp, giọng nói mang theo vè trào phúng hỏi:
- Mọi người có tin không? Dù sao tôi cũng không tin.
Xôn xao,.
Toàn trường ồ lên !
- Không thể nào? Lý Mục Dương lại đáp đúng hơn % sao? Tao cũng rất chú tâm mà cũng chưa làm hết một nửa đây này.
- Chính xác toàn bộ sao? Lừa con nít à? Lấy thành tích của hắn làm sao có thể?
- Tên này thật khờ, cho dù là gian lận thì cũng phải cố ý làm sai mấy câu mới đúng, thật sự là không có chút kinh nghiệm nào mà.
…
Rốt cuộc Thôi Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Đánh giá biểu tình của Lý Mục Dương một chút, sau đó lại cúi đầu làm chuyện của mình .
- Cô Triệu.
Lý Mục Dương ngời ở trên ghế, lúc này giống như Lý Mục Dương cao thêm một chút, thân thể bền chắc một ít , ngay cả màu da cũng sáng hơn trước một ít.
Hắn biến thành một thiếu niên có tôn nghiêm, không phải là người mà trước kia luôn âm thầm chịu đựng những sự đả kích hay vũ nhục kia nữa
Một gốc cây khô héo đột nhiên lại nảy mần, làm cho hai mắt của người ta có cảm giác tỏa sáng.
Giờ khắc này, biểu tình của Lý Mục Dương rất nghiêm túc giống như là đang nói một việc lớn bằng trời. Đối với một học sinh mà nói, bị giáo viên cho rằng đã gian lận trong lúc làm bài kiểm tra, đây không phải là việc lớn sao?
- Học sinh của tôi trả lời đúng các câu hỏi, so với trước kia nó có tiến bộ rất nhiều. Làm giáo viên của học sinh đó, trò cảm tháy tôi có nên cảm thấy cao hứng vì học sinh đó không?
- Nếu như là siêng năng cố gắng học tập , từng bước cố gắng để lấy được kết quả như thế, tôi sẽ tự nhiên mà chúc mừng cho nó. Nhưng mà người học sinh kia lại gian lận để có được thành tích như thế, ngoài sự thất vọng về thái độ học tập thì tôi còn cảm thấy thất vọng đối với nhân phẩm của người học sinh đó. Trong mắt của tôi, học sinh như vậy đã không có thuốc chữa nữa rồi. Có học sinh như vậy, tôi liền cảm thấy nhục nhã.
Triệu Minh Châu đã quyết định , đuổi hắn đi. Thông qua sự việc này để đuổi hắn đi. Nàng không muốn lưu hắn lại trong lớp, không muốn để cho hắn làm con sâu làm rầu nồi canh tiếp tục ảnh hưởng những bạn học khác học tập. Chỉ còn tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp, nàng và các học sinh của mình cần phải cố gắng, chuyên tâm vào, không thể lãng phí thời gian vào người tên phế vật này nữa.
Đuổi đi.
Sau khi quyết định, Triêu Minh Châu lại yên tĩnh trở lại , khoát tay áo , nói:
- Lý Mục Dương, trò không cần nói. Thu dọn vật dụng của trò đi, đi đến phòng giáo vụ của nhà trường, lát nữa sẽ có kết quả xử lý. Bây giờ là lúc kiểm tra, không nến quấy rầy những bạn học khác.
- Cô Triệu…
Hốc mắt Lý Mục Dương đỏ lên, ngay cả tiếng nói cũng khàn khàn. Đó là tức giận , đó là ủy khuất , đó là cảm giác bị oan uổng.
Từ nhỏ đến lớn , trừ cha mẹ cùng em gái của mình ra thì không ai muốn gần hắn, không ai bảo vệ hắn , không ai đột nhiên chạy tới vỗ vào bờ vai của hắn mà nói:
- Nè anh bạn, tan học rồi thì chúng ta sẽ đi chơi nhé.
Hắn chỉ có một người giống như là một người ngăn cách, toàn thế giới đều đứng đối lập với hắn, đứng ở đằng xa chỉ trỏ vào hắn mà nói:
- Mọi người xem, đó là một quái vật .
Hắn không phải là quái vật , hắn chỉ là một đứa nhỏ, là một cậu thiếu niên.
Hắn cũng khát vọng có bạn, khát vọng được người khác chào lại, khát vọng khi đi học sẽ có người truyền giấy cho hắn, khát vọng lúc tan học sẽ người bạn học rủ hắn cùng nhau đi ăn bánh đậu xanh… Nhưng mà thì sao, thậm chí khi những học sinh trong lớp truyền giấy cho nhau cũng đều tránh hắn ra, giống như là sợ khi hắn cầm lấy tờ giấy rồi thì mọi chữ trong tờ giấy sẽ biến mất không thấy gì nữa.
Hắn không làm gì sai cả, vì sao mọi người lại đỗi đãi khắc nghiệt như vậy với hắn? Chuyện này không công bình với hắn .
- Cô Triệu…
Lý Mục Dương quật cường ngửa mặt lên , nước mắt đã chảy xuống.
Cho tới bây giờ Lý Mục Dương đều không khóc, cho dù trước đây bị những người khác bắt nạt, đè đầu cưỡi cổ thì hắn cũng không khóc.
Đây là lần duy nhất hắn có thể làm ra chuyện bảo vệ lấy tôn nghiêm của mình.
- Cô Triệu, cho dù là cô hoài nghi em gian lận nhưng mà trước tiên cô cũng nên kiểm tra cho kỹ, sau đó mới đưa ra kết luận có được hay không?
Lý Mục Dương nhìn Triệu Minh Châu , gằn từng chữ nói:
- Cô có biết mỗi câu nói của cô sẽ tạo thành ý nghĩa như thế nào đối với em không?
Thanh âm của Lý Mục Dương nghẹn ngào, hắn sợ mình không nói được nữa, hắn sợ mình không thể tiếp tục kiên trì nữa:
- Cô Triệu, những lời này của cô đã giết em rồi.