Từ trước đến giờ nhân sinh của Lý Mục Dương cũng giống như màu da của hắn, một mảnh đen không nhìn thấy ánh sáng.
Cũng bởi vì như vậy cho nên khi Thôi Tiểu Tâm chủ động nói muốn giúp hắn học tập thì hắn liền cảm kích, khi Thôi Tiểu Tâm bị sát thủ truy kích thì hắn không cần suy nghĩ mà liền ra tay ngăn lại cho dù là mất đi tánh mạng này.
Cũng chính bởi vì như vậy, khi hắn hiểu rõ thành tích được nâng lên, nhân sinh của hắn liền có một chút ánh sáng, trong lòng hắn liền để ý rất nhiều.
Giống như là ở trong hoang mạc có một đóa hoa, ngươi muốn che chở cho nó, muốn đợi nó đến ngày đơm bong kết quả, kết quả có người đi đến dập nát đóa hoa, bóp tắt hy vọng cuối cùng trong lòng của ngươi, làm cho ngươi lâm vào trong bóng tối.
Trong lòng của hắn tuyệt vọng như vậy, bi phẫn như vậy.
Thấy biểu tình của Lý Mục Dương, tất cả mọi người ngẩn ra.
Bọn họ có thể cảm nhận được sự ủy khuất cùng với lệ khí khó có thể áp chế được ở trong lòng Lý Mục Dương, bọn họ có thể được những đường gân trên cổ cũng như bàn tay đang nắm chặt lấy cây bút của Lý Mục Dương.
“Rắc”
Cây bút máy kia đã bị nắn bóp nát, mực đã chảy ra, nhuộm cả bàn tay của hắn.
Đúng như lời Lý Mục Dương nói, cho dù là ai đó hoài nghi hắn gian lận nhưng trước đó cũng phải nghĩ biện pháp để chứng minh, chứ không phải là trực tiếp chụp mũ nói học sinh của mình là gian lận được.
Nghe được lời chất vấn của Lý Mục Dương, sắc mặt của Triệu Minh Châu vô cùng âm trầm.
- Lý Mục Dương, trò còn muốn chứng minh sao? Tôi còn không rõ thành tích học tập của trò sao? Tôi không rõ sao? Các bạn học trong lớp không rõ? Vài ngày không gặp là có thể trả lời được những câu hỏi như vậy, trò cho rằng mình là thiên tài sao?
Ngôn ngũ của Triệu Minh Châu vẫn đanh đá chanh chua nhưng mà giọng nói lại nhỏ đi hơn một chút:
- Được, muốn chứng cớ phải không? Được, tôi cho trò thấy.
Nàng nhìn các học sinh bên cạnh Lý Mục Dương , người cùng bàn với Lý Mục Dương là Dương Quân, là bạn của Trương Thần, cũng là thành viên trong đội bóng rỗ của trường, thành tích học tập cũng bình thường, học sinh này cũng không thể có những câu trả lời hoàn mỹ như trong bài kiểm tra của Lý Mục Dương được.
Vì thế tầm mắt của nàng chuyển về phía trước, nhìn nữ sinh ngồi trước Lý Mục Dương, nói:
- Trần Viên Viên, đưa bài thi của em cho cô xem một chút.
Trần Viên Viên nâng kính mắt lên, ngẩng đầu nhìn Triệu Minh Châu nói:
- Cô Triệu, em còn chưa làm xong.
Triệu Minh Châu chau mày , Trần Viên Viên là một học sinh tốt, ở bên cạnh Lý Mục Dương thì Trần Viên Viên cũng là học sinh có thành tích tốt nhất, ngay cả Trần Viên Viên cũng chưa làm xong thì Lý Mục Dương sẽ không thể copy bài của nàng rồi.
- Trịnh Phương, em làm xong chưa?
- Thưa cô, em chưa làm xong.
Nữ xinh có dáng ngươi xinh xắn nhỏ giọng mà trả lời, sợ Triệu Minh Châu sẽ trách mình.
- Trần Lôi.
- Thưa cô, em đã làm xong rồi.
- Mang lên để tôi xem một chút.
Trần Lôi đưa bài thi lên, vẻ mặt Triệu Minh Châu hưng phấn, giống như là tìm được chứng cớ rồi.
Nhìn qua một chút rồi trực tiếp ném đi, mắng:
- Trần Lôi, trò là đầu heo sao? Câu và câu tôi đã nói qua vô số lần rồi, thế mà trò còn đáp sai, trò có trí nhớ một chút có được không? Không lẽ trò không muốn lên ĐH? Mau cầm về.
Trần Lôi nhặt bài kiểm tra từ dưới đất lên, sắc mặt hơi hồng chạy về chỗ ngồi của mình .
Tầm mắt của Triệu Minh Châu quét ngang toàn trường, hỏi:
- Có em nào làm xong chưa? Còn câu cũng được.
Không ai trả lời .
- Không có ai sao?
Sắc mặt Triệu Minh Châu càng thêm khó coi.
Lý Mục Dương đứng lên
Hắn đẩy ghế ra , đi về phía bục giảng.
- Lý Mục Dương, trò muốn làm gì?
Triệu Minh Châu lạnh lùng quát .
- Không cần phiền phức như vậy.
Lý Mục Dương thanh âm trầm thấp nói .
Lý Mục Dương đi lên bục giảng, cùng đứng chung với Triệu Minh Châu.
Lý Mục Dương lấy bài kiểm tra của mình trên bàn, sau đó lấy bút chì mà Triệu Minh Châu chấm bài, bắt đầu ghi ở trên.
Con mắt của Triệu Minh Châu trợn tròn.
Tên không biết trời cao đất rộng này muốn làm bài ở ngay đây sao?
Đúng như Triệu Minh Châu nghĩ, Lý Mục Dương đứng ở cạnh nàng, hơi cúi người, bắt đầu làm bài.
Một câu, lại một câu đã bị Lý Mục Dương giải được, những
Trong phòng học lặng ngắt như tờ .
Không có người nói chuyện , không ai làm bài thậm chí không ai lộ ra vẻ giễu cợt.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn Lý Mục Dương đang làm bài ở trên bục giảng, bọn họ sắp thấy kỳ tích, cũng sắp thấy sự thanh bạch của Lý Mục Dương.
Tiếng chuông tan học vang lên , không ai đi ra ngoài , vẫn ngồi ở trong lớp.
Khi Lý Mục Dương giải xong câu cuối cùng thì cũng mất có bai mươi mấy phút, bởi vì hắn đã làm qua những câu này rồi không cần lại tự hỏi .
Lại một lần nữa đưa bài kiểm tra của mình cho Triệu Minh Châu, hỏi:
- Cô nhìn lại đi.
Triệu Minh Châu cầm lấy bài kiểm tra, ánh mắt mê hoặc nhìn Lý Mục Dương.
Tên phế vật trong mắt mọi người đã biến hóa long trời lỡ đất .
Mặc kệ là các câu trả lời trong này đúng hay sai, chỉ bằng phần dũng cảm đứng lên phản kích của hắn, bước lên bục giảng đứng trước mặt mọi người làm bài, đã không còn yếu đuối như trước kia nữa.
- Đương nhiên là cô có thể nói em đã nhìn qua rồi, cho nên sẽ ghi nhớ đap án ở trong lòng.
Ánh mắt Lý Mục Dương trở nên sắc bén nhìn chằm chằm vòa Triệu Minh Châu, giọng nói khó có thể tiêu tan hận ý , nói:
- Vì thế có rất nhiều câu hỏi em đã thay đổi cách giải, xin cô Triệu hãy nhìn kỹ một chút, nhìn xem giữa hai bài có gì khác nhau không?
Xôn xao
Trong phòng học lại trở nên loạn xì ngầu.
- Cái gì? Hắn nói hắn đã giải bằng cách khác sao?
- Không thể nào đâu? Lý Mục Dương hắn ăn thần đan sao, bằng không thì làm sao trở nên lợi hại như vậy?
- Không phải là tên tiểu tử này một mực giả trư ăn cọp chứ? Trước kia cố ý thi kém là muốn để mê hoặc chúng ta, đợi cho đến gần thi tốt nghiệp mới quyết định bỗng nhiên nổi tiếng.
…
Triệu Minh Châu không để ý đến những tiếng nghị luận trong lớp, tầm mắt nhìn vào những đáp án trên bài kiểm tra.
Một câu tiếp một câu, những đáp án đã xuất hiện ở trước mặt nàng, sau đó trong lòng bắt đầu đối chiếu.
Lý Mục Dương không có nói dối , có rất nhiều cách giải khác nhau, không phân rõ cách nào tốt cách nào xấu nhưng mà những đáp án này cũng là đáp án tiêu chuẩn như nàng đã suy nghĩ.
Vẫn có chỗ giống với những đáp án trước đó, đó là có câu trả lời vẫn để trống, đó là những câu mà Lý Mục Dương vẫn chưa làm.
Thành tích như vậy , năng lực như vậy , cho dù là Thôi Tiểu Tâm cũng không nhất định có thể làm được .
Đã có thể khẳng định, Lý Mục Dương không gian lận, phần đáp án này cũng với trước đó đều do Lý Mục Dương làm.
Triệu Minh Châu cầm lấy bài kiểm tra kia, giống như là đang cầm một cục than đang cháy vậy.
Vẻ mặt của nàng thay đổi, rốt cuộc khó khăn lắm cũng làm ra bộ dạng tươi cười, vỗ vỗ bả vai Lý Mục Dương, nói:
- Đúng vậy, Lý Mục Dương không gian lần, đáp án lần này đã chứng minh hết thảy, có tiến bộ rất rõ ràng , phải tiếp tục giữ vững.
Triệu Minh Châu nhìn đồng hồ trên tay một chút , nói:
- Lý Mục Dương, trò đi xuống đi, những bạn khác cứ tiếp tục làm.
- Cô Triệu.
Lý Mục Dương không đi đứng ở trước mặt của Triệu Minh Châu .
- Cái gì?
Triệu Minh Châu đột nhiên ngẩng đầu , trong ánh mắt lóe ra hung quang. Nàng đã chứng minh trong sạch của hắn , chẳng lẽ tên này còn có lòng tham không đáy hay sao?
- Cô đi dạy nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ có bao giờ cô mở miệng nói xin lỗi một người học sinh nào chưa?
Lý Mục Dương lên tiếng hỏi .
Không khí như đọng lại , mỗi một học sinh đều cảm giác sau cổ mình rét căm căm .
Bọn hắn cảm thấy Lý Mục Dương nhất định điên rồi , cũng dám để lão vu bài có tiếng cũ kỹ nói xin lỗi với mình.
- Trò muốn nói cái gì?
Triệu Minh Châu nắm chặt bàn tay thành quả đấm.
- Nếu như không có.
Lý Mục Dương nhìn thẳng ánh mắt của Triệu Minh Châu, gằn từng chữ nói:
- Vậy hãy bắt đầu từ em đi.
- Lý Mục Dương…
- Chẳng lẽ cô Triệu cảm thấy cô làm việc này, nói những lời này, tạo ra tổn thương đối với học sinh mà không mở miệng nói được lời xin lỗi sao? Nếu như vậy thì em sẽ báo lên ban giám hiệu nhà trường, báo lên sở giáo dục, nói rằng có giáo viên đã vu khống cùng vũ nhục em.
Triệu Minh Châu ánh mắt nhìn chằm chặp Lý Mục Dương , nói:
- Lý Mục Dương, trò muốn làm vậy sao?
- Đúng, cô Triệu, em xác định.
- Được, cô xin lỗi em, xin lỗi vì cô đã nói sai, cô không nên nói em gian lận trước khi điều tra mọi chuyện, Lý Mục Dương, cô xin lỗi.
Giọng nói của Triệu Minh Châu khàn khàn nói.
Đây là chuyện mà nàng chưa bao giờ làm qua.
Cũng là chuyện mà nàng chưa bao giờ muốn làm.
- Tôi không gian lận.
Lý Mục Dương nói với các bạn học trong lớp.
"--------- "
Lý Mục Dương lại xoay người nhìn Triệu Minh Châu , nói:
- Em không chấp nhận.
- Cái gì?
- Em nói rằng em không chấp nhận lời xin lỗi của cô.
Lý Mục Dương lại nói.
Hắn đi xuống bục giảng , đi về chỗ của mình.
Hắn thu dọn đồ đạc bỏ vào trong túi xách rồi bước ra khỏi phòng học.
Lúc này đây, sống lưng của hắn thẳng tắp giống như một cây cổ thụ đứng ngạo nghễ trong sơn cốc vậy.