Nghịch Lý Tốc Độ

chương 41: trở về

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nếu… cô để ý thì tôi sẽ để cô lái xe, tôi ngồi bên cạnh là được.” Trần Mặc Bạch biết tất cả mọi thứ có liên quan đến Thẩm Xuyên đều rất quan trọng đối với Thẩm Khê.

“Không, tôi không ngại. Tôi chỉ sợ anh không thích sự cải tiến của tôi và anh trai.” Thẩm Khê trả lời.

Trần Mặc Bạch ngẩn người: “Tôi không ngờ điều ấy lại quan trọng với cô như thế.”

“Đương nhiên là rất quan trọng. Nếu như anh không thích thiết kế của chúng tôi thì sẽ không đồng ý ngồi lên xe đua mà chúng tôi thiết kế.”

“Thì ra cô vẫn chưa từ bỏ mục tiêu muốn thuyết phục tôi sao?” Trần Mặc Bạch bật cười.

“Càng thuyết phục bản thân nên buông bỏ thì càng không cam lòng.” Thẩm Khê cắn môi dưới.

“Được rồi, để tôi thử một chút.” Trần Mặc Bạch không khỏi nghiêm túc khi nhìn vẻ mặt của cô.

Xe chạy khỏi gara, đi ra đường lớn. Mặc dù không thể chạy với tốc độ cao nhưng Trần Mặc Bạch có thể cảm nhận được trọng tâm của khung xe đã được gia cố và điều chỉnh, độ êm khi phanh và bán kính đánh lái khá vượt trội. Hai anh em nhà này dường như đã cải tiến toàn bộ các khuyết điểm của chiếc xe. Anh không thể không thừa nhận đôi mắt của Trần Mặc Phỉ thật sự rất tốt, chị ấy luôn coi Thẩm Khê là nhân tài mà mình cần.

Đường đi có hơi lạnh nhưng ánh đèn của những ngôi nhà xung quanh lại rất ấm áp. Càng đi, từng ngọn đèn đường đều lướt qua mặt Thẩm Khê. Thỉnh thoảng Trần Mặc Bạch sẽ nghiêng mặt nhìn cô còn cô chỉ mải chăm chú nhìn về phía trước.

Thẩm Khê nghiêng mặt, phát hiện đối phương đang nhìn mình liền hỏi: “Tại sao anh lại nhìn tôi?”

“Bởi vì cô rất đẹp.” Trần Mặc Bạch nở nụ cười nhạt.

“Ồ.” Hiển nhiên Thẩm Khê không tin vào lời nói của Trần Mặc Bạch, chỉ nghĩ anh lại đang trêu mình.

“Cô xem, con người thật là kỳ lạ. Khi tôi nói dối thì họ đều tưởng là thật, khi tôi nói thật thì chẳng ai tin.”

“Đó có phải là sự thật không? Cô Triệu và Lâm Na đều đẹp hơn tôi.”

“Thật ra “đẹp” không có một tiêu chuẩn cụ thể nào, nó chỉ là sự cảm nhận chủ quan mà thôi.”

“Ừm, anh cũng rất đẹp.” Thẩm Khê nói.

Trần Mặc Bạch nở nụ cười, vài phút sau, xe chạy đến quảng trường theo như lời Thẩm Khê.

Bên cạnh quảng trường là một trung tâm thương mại tám tầng, trên đỉnh của trung tâm là màn hình led đang đếm ngược. Có không ít cặp tình nhân đang ôm nhau chờ đến giờ. Trần Mặc Bạch và Thẩm Khê đến quá muộn nên chỉ có thể đứng ở phía xa. Vóc dáng của Thẩm Khê vốn không cao nên cô hoàn toàn lọt thỏm trong đám đông.

“Cô có xem được không?” Trần Mặc Bạch nghiêng mặt hỏi.

Thẩm Khê lắc lắc đầu.

Trần Mặc Bạch hạ lưng, nói: “Trèo lên lưng tôi đi.”

“Tôi nặng lắm đó.”

Trần Mặc Bạch khẽ cười, chế giễu cân nặng của Thẩm Khê: “Trừ khi cô ăn nhiều đến mức biến mình thành một vận động viên sumo thì với chiều cao này, cô có thể nặng được bao nhiêu chứ?”

“Tôi mới ăn một con gà tây đó.”

“Một con gà tây cộng thêm cô cũng không nặng.”

“Vậy được rồi.” Thẩm Khê đi đến sau lưng Trần Mặc Bạch hơi nhảy lên, sau đó anh nắm lấy chân cô, cõng Thẩm Khê lên.

“Thấy được chưa?”

“Thấy được rồi.” Thẩm Khê ghé vào vai của Trần Mặc Bạch mà nghển cổ.

Trước cổng trung tâm thương mại có diễn “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”. Tuy đó chỉ là truyện cổ tích nhưng đây là hoạt động truyền thống vào đêm Giáng sinh của trung tâm thương mại nên có rất nhiều cặp đôi và gia đình đến xem. Không ít những bậc cha mẹ cho con ngồi lên vai mình, điều ấy khiến cho tầm mắt của Thẩm Khê bị chặn lại.

“Ai…” Thẩm Khê khẽ thở dài bên tai Trần Mặc Bạch.

“Tầm nhìn bị chặn à?” Trần Mặc Bạch ngẩng đầu hỏi.

“Ừm.” Cũng không còn cách nào, ai bảo cô không cao chứ?

“Sang năm tôi sẽ mang cho cô một cái thang.” Trần Mặc Bạch buồn cười mà nói.

“Năm sau anh còn ở đây ư?” Thẩm Khê nhỏ giọng hỏi nhưng Trần Mặc Bạch lại nghe thấy rất rõ ràng. Anh không trả lời mà thả cô xuống, ngồi xổm trên đất.

“Cô ngồi lên vai tôi đi.” Anh vỗ vỗ vai của mình.

“Hả? Anh không thể vác tôi trên vai được đâu.”

“Cô không cao, trọng lượng cũng nhỏ.”

“Nhưng… tôi không còn là trẻ con.” Những đứa trẻ ngồi trên vai bố mẹ ở xung quanh đều mới chỉ có mấy tuổi thôi.

“Khi cô ngồi lên, những cô gái khác cũng sẽ ngồi lên vai của bạn trai họ, cô không phải là người duy nhất đâu.” Trần Mặc Bạch cười cười.

Thẩm Khê nở nụ cười: “Nhưng anh không phải là bạn trai của tôi.” Miệng nói vậy nhưng cô vẫn cực kỳ vui vẻ mà ngồi lên vai của Trần Mặc Bạch.

Trần Mặc Bạch chậm rãi đứng dậy khiến cho Thẩm Khê có chút sợ hãi, cô nắm chặt lấy tai anh.

“Này, tai tôi sắp bị cô kéo dứt rồi.” Trần Mặc Bạch đưa tay giữ chắc chân của Thẩm Khê.

“Oa… cao quá! Tôi có hơi sợ!” Thẩm Khê hơi căng thẳng nhưng lại thấy buổi diễn rất rõ ràng.

Đúng như lời Trần Mặc Bạch đã nói, ở phía xa xa cũng có vài cặp đôi bạn trai cũng cho bạn gái ngồi lên vai của mình. Nhưng là người đầu tiên khiến cho Thẩm Khê cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.

Khi tiếng chuông giao thừa vang lên, pháo hoa bắt đầu được bắn lên trời. Những bông pháo hoa đủ mọi màu sắc nở rộ trên bầu trời, mọi người đều nhìn lên. Thẩm Khê phát ra một tiếng cảm thán, không cần ngẩng đầu Trần Mặc Bạch cũng biết vẻ mặt của cô lúc này. Một đóa hồng nở ra trong đêm đen, những tiếng kinh hô vang lên xung quanh.

Đám đông bắt đầu di chuyển, có ai đó đụng phải bả vai của Trần Mặc Bạch khiến cho Thẩm Khê đang ngồi ở trên cao có chút loạng choạng. Cô sợ mình sẽ ngã về sau nên chỉnh trọng tâm về phía trước, mũi cô chạm vào trán của Trần Mặc Bạch và đôi môi như kề mũi anh. Cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh nơi đầu mũi đối phương làm Thẩm Khê nhớ về xúc cảm khi Trần Mặc Bạch hôn mình cách một tờ khăn giấy, vô số dòng nước như đang cuồng bạo trong mạch máu cô, trái tim Thẩm Khê như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Ôi!” Thẩm Khê che miệng và mũi ngồi thẳng dậy.

Trần Mặc Bạch lại nở nụ cười: “Suýt chút nữa thì thành nụ hôn của Người Nhện rồi.”

“Nụ hôn của Người Nhện là cái gì?”

“Cô chưa từng xem Người Nhện sao?” Trần Mặc Bạch cười hỏi.

“Chưa.”

“Vậy bây giờ cô đã buồn ngủ chưa?”

“Chưa.”

Tiếng pháo hoa rất to, Thẩm Khê phải dựa sát vào tai của Trần Mặc Bạch mới có thể nghe rõ.

“Lúc về chúng ta liền xem “Người Nhện”.”

“Được!”

Tiết mục pháo hoa kết thúc vào nửa tiếng sau, Trần Mặc Bạch thả Thẩm Khê xuống rồi cùng về nhà của cô.

“Cô cho tôi ở lại đây trong lễ Giáng sinh được không?” Trần Mặc Bạch ngồi trên ghế sô pha, vừa hỏi vừa đổi kênh trên tivi.

“Được chứ, giống như lúc trước anh cho tôi ở nhà anh, giờ anh ở nhà tôi! Anh đến thăm tôi nhân dịp lễ Giáng sinh sao?”

“Cô không biết ư? Ngài Marcus chưa nói gì với cô à?” Trần Mặc Bạch thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Ông ấy nói chúc mừng năm mới, bảo tôi ăn cơm đúng giờ, có việc gì thì gọi điện thoại cho ông ấy.”

“Được rồi, tôi đến để thăm cô.”

“Được, anh đã đến thăm tôi thì tôi sẽ chiêu đãi anh thật tốt!” Thẩm Khê vỗ vỗ ngực “Anh có thể ngủ ở phòng anh trai tôi. Nhưng mà… nếu anh chỉ tới trong lễ Giáng sinh thì sao phải mang nhiều đồ như vậy?”

“Bởi vì tôi thích dùng đồ của mình.”

Thẩm Khê vẫn không hiểu vì sao Trần Mặc Bạch lại mang nhiều đồ đến như vậy.

“Nhưng mà chỗ đó hình như hơi nhiều thì phải? Anh có ở đây lâu đâu!” Đồ mùa nào cũng có, chẳng khác nào ở nhà.

“Đến xem phim này, tôi bật “Người Nhện” cho cô rồi đấy.”

“Đến đây!” Thẩm Khê đi đến ghế sô pha, ngồi sóng vai cùng Trần Mặc Bạch.

Chân của Trần Mặc Bạch rất dài, anh trực tiếp đặt chân lên bàn trà còn Thẩm Khê thì cuộn chân lại, ngồi ôm gối.

“Người Nhện không có thật, cô có thấy đây là một câu chuyện rất phi logic không?”

“Nếu giả định các yếu tố khoa học khác là thật thì câu chuyện này có logic.” Thẩm Khê trả lời.

Trần Mặc Bạch nở nụ cười: “Cô thú vị hơn bộ phim này nhiều.”

“Đây là khen ngợi hay trêu chọc vậy?”

“Là lời khen đầy chân thành.”

“Nhưng mà ngoại trừ anh thì không ai thấy tôi thú vị hơn phim ảnh.” Thẩm Khê cau mày, nói.

“Điều này dựa vào thường thức của con người.”

Nụ hôn lộn ngược đầy kinh điển trong bộ phim cuối cùng cũng xuất hiện. Biểu cảm của nữ diễn viên rất nhập vai, Trần Mặc Bạch nghĩ Thẩm Khê sẽ xấu hổ nhưng không ngờ cô lại nghển cổ, xem cực kỳ nghiêm túc.

“Cô có cảm thấy hôn như vậy rất lãng mạn không?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Tôi cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Nếu cô ấy biết được thân phận thực sự của Người Nhện thì cô ấy còn có thể hôn anh ta đắm say như vậy không?” Thẩm Khê hỏi lại.

Trần Mặc Bạch không nói gì, chỉ đưa tay xoa xoa đầu cô.

“Có đôi khi quá gần một người cũng không khiến chúng ta hiểu được họ. Giống như Peter Parker luôn ở bên cạnh Mary vậy, Mary không thể hiểu được tấm lòng của Peter Parker nhưng lại cực kỳ ngưỡng mộ Người Nhện.” Trần Mặc Bạch nghiêng mặt nói.

“Cho nên… nếu Mary hôn Người Nhện khi anh ta hoàn toàn tháo mặt nạ ra…”

“Thì sẽ không có nụ hôn kinh điển này.”

“Ừm, có khi Mary còn đấm Người Nhện một cái.” Thẩm Khê còn cực kỳ nghiêm túc mà gật đầu.

Trần Mặc Bạch che đôi mắt, không nhịn được mà bật cười.

Xem xong bộ phim cũng đã hơn ba giờ sáng, Trần Mặc Bạch đẩy đẩy Thẩm Khê đang mơ màng buồn ngủ: “Về phòng ngủ đi.”

“Không ngủ, chúng ta xem phần đi.” Mắt của Thẩm Khê đã không mở ra được nhưng cô vẫn không đi ngủ.

Trần Mặc Bạch buồn cười nghiêng mặt đi mà thở dài, anh biết Thẩm Khê đang nghĩ điều gì: “Cô yên tâm, khi cô ngủ dậy tôi vẫn ở đây.”

“Ừm…” Hai mắt của Thẩm Khê khép hờ nhưng vẫn không chịu đi ngủ.

“Được rồi, để tôi xem cô còn kiên trì được bao lâu.” Trần Mặc Bạch cười nói.

Quả nhiên, xem phần của bộ phim “Người Nhện” chưa được năm phút thì đầu của Thẩm Khê đã nghiêng về phía Trần Mặc Bạch, trực tiếp ngã xuống đùi anh. Trần Mặc Bạch di chuyển chân, Thẩm Khê liền cau mày, vươn một bàn tay ôm lấy chân Trần Mặc Bạch. Anh chỉ có thể bất đắc dĩ mà lấy chiếc áo khoác đang được vắt trên ghế sô pha của mình đắp lên người Thẩm Khê. Lúc cô cuộn người lại trông rất nhỏ, gần như bị chiếc áo khoác che phủ hoàn toàn. Cũng may là hệ thống sưởi vẫn được bật.

Trần Mặc Bạch cầm điều khiển tắt tivi. Anh cúi đầu nhìn sườn mặt của Thẩm Khê, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ đầu cô.

“Tôi đang mặc chiếc áo len màu cà phê đó, vậy mà em lại không nhận ra… em đã quên giao ước trước đây giữa chúng ta rồi sao?”

Thẩm Khê ngủ như chết, hoàn toàn không biết anh đang quấy rối mình.

Trần Mặc Bạch ôm trán, lắc lắc đầu: “Thôi quên đi, em ngủ ngon.” Anh ngả người ra sau, dựa lên ghế sô pha rồi nhắm mắt lại.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thẩm Khê bị đánh thức bởi tiếng nhạc “Jingle Bells” đầy mơ hồ, điều quan trọng hơn là cô đói rồi. Cô dụi dụi đôi mắt, đang định ngồi dậy thì nhớ tới điều gì đó, Thẩm Khê mạnh mẽ ngồi dậy, hoàn toàn tỉnh giấc.

“Trần Mặc Bạch!”

“…Tôi ở đây…” Giọng nói của đối phương đầy lười biếng.

Thẩm Khê nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, cô vươn tay véo mặt anh một cái thật mạnh.

“Cô véo tôi làm gì?” Trần Mặc Bạch bắt lấy cổ tay của Thẩm Khê.

“Để biết anh có phải người thật hay không!”

“Vậy thì cô phải véo mình chứ? Nếu cô thấy đau thì không phải là mơ.” Trần Mặc Bạch buồn cười mà bấm bấm chân mình.

“Ồ…” Thẩm Khê thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực “May mà anh chưa đi, tôi vẫn muốn thuyết phục anh gia nhập đội đua đó!”

Trần Mặc Bạch nở nụ cười: “Ngài Marcus thật sự không nói gì với cô hả?”

“Nói cho tôi biết cái gì?”

“Sau lễ Giáng sinh tôi sẽ ký hợp đồng trở thành tuyển thủ đua xe của đội cô.”

Trần Mặc Bạch vừa dứt lời, Thẩm Khê liền há to miệng ngồi cứng đờ ở đó, thần trí không rõ. Anh thong thả đứng dậy, chân bị Thẩm Khê nằm lên có hơi run.

Thẩm Khê đứng dậy, đi theo sau Trần Mặc bạch: “Anh nói thật ư? Là thật ư!”

Trần Mặc Bạch bỗng nhiên vươn tay ấn trán của Thẩm Khê, đẩy cô ra khỏi nhà vệ sinh: “Tôi muốn đi vệ sinh, cô muốn đi với tôi sao?”

Thẩm Khê lắc đầu, chạy đi.

Cách một cánh cửa, Thẩm Khê vẫn không ngừng hỏi: “Là thật sao? Anh có đùa với tôi không? Không phải anh nói sẽ không đi cùng tôi sao?”

Trần Mặc Bạch nở nụ cười nhưng Thẩm Khê nhìn không được.

“Tôi nói không đi cùng cô chứ đâu có nói sẽ không tới tìm cô.”

Vừa rửa mặt vừa nhìn bản thân trong gương, Trần Mặc Bạch nhớ lại ngày nói lời chia tay với chị gái mình.

Chị nói: “Em đã rời F, sao còn muốn quay lại? Vì mẹ đã mất nên em thấy không còn điều gì phải kiêng nể đúng không? Em thấy sự quan tâm mà chị dành cho em không quan trọng sao?”

“Em quay về để thi đấu chứ đâu có phải để tự sát. Hay ý của chị là đua F giống với việc tự sát? Thực ra ở trong lòng chị đã biết đua xe không nguy hiểm như vậy, chỉ là chị muốn em ở cạnh mình thôi.”

Ánh mắt lúc ấy của Trần Mặc Phỉ là thứ mà anh không bao giờ có thể quên được.

“Chị, em biết chị cố gắng một mình rất vất vả, chị chị cần một người đồng đội khiến chị có thể không ngại ngần mà tin tưởng thôi. Em và chị có cùng quan hệ huyết thống nên chị hy vọng em trở thành người đó. Em biết chị cũng rất cô đơn, cho dù em có ở cạnh chị thì phần lớn thời gian chị vẫn tự mình cố gắng… Em không phải là người hiểu chị nhất, em rời đi thì chị mới trao cơ hội đó cho những ai muốn hiểu chị.”

“… Em chính là một đứa em hư, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng hư…” Trần Mặc Phỉ cúi đầu, che đi đôi mắt. Chị khóc nhưng chị rất rõ dù mình có dùng lý do gì đi chăng nữa thì cũng không giữ được Trần Mặc Bạch. Mà đối với Trần Mặc Bạch, anh sẽ không rút lui mà sẽ tiến về phía trước.

Thẩm Khê không đợi Trần Mặc Bạch ra đã cực kỳ hưng phấn mà gọi điện cho Marcus.

“Marcus, chuyện Trần Mặc Bạch muốn gia nhập đội đua của chúng ta là thật ư? Là thật ư!”

“Điều này đương nhiên là sự thật… Tôi chỉ nói đùa mời anh ta đến đón lễ Giáng sinh với cô, vậy mà anh ta đến thật hả?”

Thẩm Khê dùng sức mà gật đầu: “Đúng vậy! Anh ấy đang ở trong nhà vệ sinh nhà tôi.”

“Ở trong nhà vệ sinh nhà cô… có phải hơi nguy hiểm không?”

“Sao lại nguy hiểm?” Đường ống nước nhà cô sẽ vỡ hay trần nhà bị sập vậy?

“Không… không có gì nguy hiểm ha ha…”

“Nhưng mà Marcus, chuyện lớn như vậy sao ông không nói cho tôi biết?”

“Cũng mới chỉ có vài người trong đội đua biết. Chúng tôi định giữ bí mật và công bố tin tức này sau lễ Giáng sinh. Hơn nữa không phải tôi đã từng nói rằng sau lễ Giáng sinh, đội đua sẽ cho cô một bất ngờ lớn sao?”

“Tôi nghĩ ông định tặng tôi một chiếc Ferrari…”

“… Cái đó… cô vẫn nên tự mua đi…” Marcus thầm nghĩ, nếu Thẩm Khê thực sự có một chiếc Ferrari, phỏng chừng nó sẽ bị tháo thành tám mảnh, đinh ốc gì đó đều bị dỡ hết.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Khê không nhịn được mà nở nụ cười, đây chính là món quà năm mới tuyệt vời nhất.

Trần Mặc Bạch ra khỏi nhà vệ sinh, ôm cánh tay cười nói: “Tiến sĩ Thẩm, cô có biết mình đang cười đến rụng cả răng hay không?”

Thẩm Khê không trả lời mà tiếp tục cười.

Sau lễ Giáng sinh, tin tức Trần Mặc Bạch chính thức ký hợp đồng với đội đua Marcus bắt đầu truyền đến tai mọi người. Bộ phận R&D và đội máy đều thảo luận về chuyện này, giám đốc công nghệ Quentin cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào sự trở lại của Trần Mặc Bạch.

Người hưng phấn nhất không ai khác chính là trợ lý kỹ sư Amanda của Thẩm Khê, suýt chút nữa thì cô ấy ôm lấy Thẩm Khê mà hôn cuồng nhiệt.

“Tôi không ngờ Elvin Trần thực sự tham gia đội đua của chúng ta!” Đương nhiên cũng có không ít người rơi vào trạng thái như vậy.

Đã hai năm từ khi Trần Mặc Bạch rời khỏi F, mặc dù anh đã có thành tích cực kỳ ấn tượng trước khi rời đi nhưng so với Hunt- người đã qua đời và Winston- người được mệnh danh là “vị vua không ngai” thì nền tảng của anh ở F vẫn chưa đủ sâu. Nhưng trong trận đấu năm ngoái, ngoại trừ Caspian thì thành tích của một tuyển thủ khác trong đội rất không tốt, điều này cũng ảnh hưởng đến tổng điểm của đội đua. Với sự ra đi của tay đua đó, đội Marcus cần gấp một tuyển thủ có năng lực nếu không sang năm tiền tài trợ sẽ bị giảm mạnh. F là một bộ môn cực kỳ đốt tiền, nếu không có đủ tiền tài trợ, họ có thể sẽ phải rút lui vào mùa giải năm sau.

“Trần Mặc Bạch không phải lựa chọn tốt nhất nhưng chắc chắn không phải kém nhất. Ít nhất vẻ ngoài đẹp trai của anh ta và ký ức của mọi người sẽ mang đến cho đội số tiền tài trợ nhất định, ví dụ như tập đoàn Duệ Phong.”

Một số đánh giá của các phương tiện truyền thông đã khiến cho đội đua thất vọng.

Trong buổi họp báo chiêu đãi các ký giả truyền thông, Trần Mặc Bạch nho nhã nở nụ cười nhẹ, đôi mắt màu hổ phách của anh khiến người ta cảm thấy sâu không lường được. Tiếng chụp ảnh vang lên hết đợt này đến đợt khác nhưng những vấn đề mà các phóng viên đặt ra vẫn cực kỳ sắc sảo.

“Elvin Trần, anh đã hai năm không điều khiển xe đua F, anh có chắc mình sẽ lấy lại được phong độ trước mùa giải mới vào tháng năm sau không?”

Dáng ngồi của Trần Mặc Bạch không thay đổi chút nào, giọng nói tiếng Anh rõ ràng của anh khiến truyền thông vốn đang rất ồn ào bắt đầu lặng yên.

“Điều đó còn phụ thuộc vào việc thế nào là “trạng thái”, là có thể điều khiển xe đua hoàn thành chặng đua một cách suôn sẻ hay phải có được điểm, tiến vào top mới là trạng thái?”

“Như vậy anh mong trận đấu đầu tiên của mùa giải mới mình sẽ giành vị trí thứ bao nhiêu?”

“Điều này còn phải phụ thuộc vào tiến độ nghiên cứu, phát triển và sự phối hợp của đội đua với kỹ thuật của tôi. Tuy nhiên đội Marcus có đội R&D và đội thợ máy rất giỏi. Tôi nghĩ trong trận đấu trở lại tôi sẽ đạt được ít nhất từ hạng sáu đến hạng bốn.”

Truyền thông có chút kinh ngạc. Tuy rằng mục tiêu của Trần Mặc bạch không phải top nhưng anh ta đã không lái F trong một thời gian dài, vậy mà lại cảm thấy mình có thể “đạt ít nhất từ hạng sáu đến hạng bốn”. Tình hình thi đấu luôn thay đổi, tính năng của xe đua cũng là một yếu tố rất quan trọng, rốt cuộc anh ta tự tin hay là kiêu ngạo?

Marcus biết điểm dừng ở đâu, dù truyền thông có tò mò đến thế nào về việc Trần Mặc Bạch trở lại F thì hết giờ ông liền rời đi cùng Trần Mặc Bạch.

“Thực ra thành tích của anh ta có ra sao thì chúng ta cũng đã có đề tài.”

Marcus cực kỳ hài lòng nhìn những ký giả truyền thông đang định đuổi theo.

Cùng lúc đó, những tay đua khác cũng bắt đầu phát biểu ý kiến của họ.

Danh tướng Payne nói: “Rất nhiều tuyển thủ có thành tích cục kỳ tốt ở F và karting nhưng chưa chắc đã có cơ hội điều khiển F. Elvin Trần đã có cơ hội đó nhưng anh ta đã rời đi mà không rõ lý do. Tôi chỉ mong lúc này anh ta trở về sẽ quý trọng sự kỳ vọng mà đội đua dành cho anh ta.”

Mà tiểu tướng Carl của đội Red Bull chỉ nhún vai: “Thay vì đặt hy vọng vào Trần Mặc Bạch thì đội Marcus nên phối hợp toàn diện với Caspian. Ít nhất thì cậu ấy vẫn đang tham gia thi đấu và tuổi của cậu ấy trẻ hơn và tiềm năng hơn Trần Mặc Bạch. Còn về năng lực và trạng thái của Trần Mặc Bạch, hai năm qua chẳng phải đã mang lại không ít bất ổn cho anh ta sao?”

Amanda ngồi trước tivi cau mày cắn bánh quy: “Tại sao mọi người lại không coi trọng Elvin chứ? Nếu vào hai năm trước thì Payne và Carl có thể nói ra những lời đó sao?”

“Ở Trung Quốc chúng tôi có phổ biến một câu nói “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát” mà đối với Carl thì tôi là sóng trước.” Trần Mặc Bạch đi đến bên cạnh Amanda, nhàn nhã khoanh tay nhìn về phía màn hình “Không ngờ tôi khá là ăn ảnh.”

“Đúng vậy, có rất nhiều người tò mò với biểu hiện của anh, có lẽ sẽ thu hút rất nhiều tài trợ.”

Lúc này ống kính chuyển đến Winson, Amanda mở to hai mắt, chỉ hận không thể dán sát mặt vào màn hình.

Tác giả có lời muốn nói:

Mầm đậu: Tôi sắp được bay lên, sóng vai với mặt trời~

Mặt trời: Tôi không muốn làm bóng đèn giữa cô và Trần Mặc Bạch đâu.

Nụ hôn kinh điển trong phim Người Nhện nè các bạn:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio