Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Winston… vẫn luôn gợi cảm như vậy… đôi mắt ấy, gương mặt ấy, đường cong lưng ấy…” Amanda sắp liếm màn hình đến nơi.
Winston vừa rời đội đua đã bị các ký giả truyền thông chặn lại.
“Winston, anh có ý kiến gì về việc đội Marcus ký hợp đồng với Elvin Trần không? Anh nghĩ trước mùa giải năm tới anh ta có thể lấy lại được phong độ của mình vào hai năm trước không?”
“Winston, anh nghĩ Elvin Trần có mang đến sự thay đổi nào không?”
“Anh có nghĩ rằng đây chỉ là chiến lược truyền thông để thu hút nguồn tài trợ đến từ Trung Quốc của đội Marcus không?”
Các nhân viên đi bên cạnh Winston đang định đưa tay ngăn cản thì Winston đã nâng tay.
“Về việc trong khoảng thời gian ngắn Elvin Trần có thể lấy lại được phong độ vào hai năm trước hay không thì đến chúa cũng không biết trả lời thế nào. Tôi chỉ biết mỗi tối trước khi đi ngủ tôi đều sẽ mô phỏng trận đấu trong đầu, có lẽ Elvin Trần cũng làm vậy. Nhưng tôi vẫn luôn nhớ anh ta đã từng vượt được Hunt ở đường đua Sepang. Kết quả của F luôn không thể nào đoán trước nhưng chưa bao giờ có sự trùng hợp.” Vừa dứt lời, Winston liền rời khỏi tầm mắt của giới truyền thông.
“Không hổ là nam thần của tôi! Nói chuyện vẫn luôn đúng trọng tâm như vậy!” Vẻ mặt của Amanda đầy sự sùng bái.
Trần Mặc Bạch rũ mi, cười khẽ.
“Sao vậy?”
“Tôi nhớ Marcus từng nói với tôi Winston cũng là nam thần của Thẩm Khê, ông ấy muốn tôi phải thắng anh ta.”
“Winston? Anh ấy không phải nam thần của tiến sĩ Thẩm đâu, nam thần như nước chảy, chỉ có Winston mới ngồi vững ngôi vương.”
“Ngôi vương ư…” Trần Mặc Bạch lộ vẻ trầm tĩnh “Tiến sĩ Thẩm đâu?”
“Cô ấy đang suy nghĩ. Đây là khoảng thời gian khổ cực nhất đối với đội R&D và nhóm kỹ sư. Đối thủ của chúng ta rất mạnh, dù là Ferrari hay Mercedes thì năm nào xe đua của họ luôn được thay đổi và cải tiến. Ngài Hall rất coi trọng Thẩm Khê, ông ấy thấy tiếc khi tiến sĩ Thẩm chỉ làm kỹ sư hệ thống treo.” Amanda chớp chớp đôi mắt, như đang ám chỉ điều gì đó.
Nụ cười của Trần Mặc Bạch trở nên sâu hơn.
“Đừng lo, nếu tôi đã đến đây, cô ấy sẽ làm được nhiều thứ hơn nữa.”
“Sao dạo này không thấy hoàng tử bé kiêu ngạo của chúng ta đâu chỉ? Chẳng phải cứ rảnh là sẽ đến phòng R&D để ngó à, không nhìn thấy tiến sĩ Thẩm là kiểu gì cậu ta cũng giở chứng.” Amanda cắn socola, nhìn xung quanh.
“Chắc là thấy không thoải mái khi sự chú ý của đội đua chuyển hết sang Elvin.” Kỹ sư thiết kế cánh gió đuôi xe vừa nghịch mô hình trên bàn vừa nói.
(Cánh gió đuôi xe là cái này nà)
Đúng lúc này, Marcus lại mang gương mặt đầy vẻ buồn bực gõ cửa phòng của Thẩm Khê: “Tiến sĩ Thẩm, cô có ở trong phòng không?”
Vài phút trôi qua vẫn không có tiếng trả lời.
Amanda đi tới, nói: “Nếu tôi là ông, tôi sẽ mở cửa rồi vào luôn.”
Marcus mở cửa ra, đèn trong phòng sáng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ông. Mấy tấm bảng trắng đều được phủ kín bởi các công thức toán học và sơ đồ phân tích cơ học. Còn Thẩm Khê đang tập trung tinh thần ngồi trên mặt đất, chiếc bút dạ trong tay cô vang lên tiếng viết khi cọ xát với mặt đất.
“Chúa ơi, cô ấy lại viết không đúng chỗ rồi! Tôi đã mua cho cô ấy năm tấm bảng trắng vậy mà vẫn chưa đủ cho cô ấy viết sao!” Amanda ôm đầu, cô đã tưởng tượng ra cảnh dì Smith phụ trách dọn vệ sinh sẽ rít gào thế nào khi nhìn thấy những nét bút này rồi đấy.
Marcus ngăn cản Amanda: “Đừng làm phiền cô ấy, chúng ta ra ngoài nào.”
“Không phải ông có chuyện muốn nói với cô ấy sao?”
“Giờ thì không cần nữa, tôi muốn cô ấy giữ nguyên trạng thái này.”
Khi ông bước ra ngoài liền chạm phải Trần Mặc Bạch, hai người rất ăn ý mà gật đầu với nhau. Trần Mặc Bạch đi ra ngoài cùng Marcus. Đi ra ban công, thấy vẻ mặt u sầu của Marcus, Trần Mặc Bạch hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Là Caspian, đến mùa giải sau thì hợp đồng giữa đội đua và cậu ta mới kết thúc, nhưng mà…”
“Nhưng cậu ta muốn kết thúc hợp đồng sớm để đến đội khác đúng không?” Trần Mặc Bạch lộ vẻ thấu hiểu.
“Đúng vậy, điều quan trọng là chỗ đó đồng ý trả tiền vi phạm hợp đồng thay cậu ta. Caspian rất có tiềm năng, thành tích mùa trước cũng rất tốt… Tôi không biết phải thuyết phục cậu ta thế nào, hình như cậu ta đã quyết định sẽ rời đội. Nhưng đối với đội đua thì… chúng tôi cần cả anh và Caspian.” Marcus nặng nề thở dài.
Trần Mặc Bạch khẽ cười: “Cho nên vừa rồi ông mới đi tìm Thẩm Khê.”
“Chắc anh không biết Caspian rất tin tưởng và nghe lời Thẩm Khê. Nếu Thẩm Khê khuyên cậu ta, có lẽ Caspian sẽ không kiên quyết rời đi đến vậy. Hơn nữa, đội chúng ta thực sự không thể cho cậu ta cơ hội và đãi ngộ tốt hơn những đội khác.”
Trần Mặc Bạch vỗ vỗ vai Marcus: “Ông có một đội R&D rất giỏi, tôi nghe nói đội Ferrari và đội Porsche thường xuyên muốn sang đào góc tường nhà ông mà, sao lại nói không thể trao cho Caspian nhiều cơ hội tốt được chứ? Về phần đãi ngộ, cậu nhóc đó cũng không thiếu tiền đúng không? Nhà cậu ta ở đâu?”
“Anh định đi tìm cậu ta à?” Marcus có hơi lo lắng rằng chuyện này sẽ bị phản tác dụng.
“Tôi đến cung điện của hoàng tử bé thăm thú một chút.” Trần Mặc Bạch cười nhẹ nhưng trong nụ cười ấy có chút gian tà.
“Hai ngày nay không phải anh đang dọn đồ ra khỏi nhà Thẩm Khê sao?”
“Chuyển đến cách vách thôi, nhờ ông thu xếp cho tôi.” Trần Mặc Bạch cười cười.
“Nếu anh có thể thuyết phục được Caspian, anh muốn bao nhiêu cái nhà tôi cũng mua được.”
Trần Mặc Bạch xoay người về phía Marcus, làm đồng tác cắt cổ đầy gian tà.
Tối hôm đó, Caspian tổ chức party bia tại nhà, những nữ người mẫu xe hơi ngồi xung quanh cậu ta, tiếng nhạc rock to đến mức khiến trần nhà như muốn sụp xuống.
“Hình như tôi nghe thấy tiếng chuông cửa? Không phải là hàng xóm đến than phiền đấy chứ?”
“Không có chuyện đó đâu, kệ đi.” Caspian nhớ ông già phiền phức ở đối diện đã được con trai đón về nhà, trên tầng là vị bác sĩ hôm nay phải trực ca đêm, sẽ không có ai đến quấy rầy họ.
Vài giây sau, một cô gái khác nhìn về phía cửa nhà: “Hình như đúng là có người đang ấn chuông cửa?”
“Đừng nói là người của đội đua đến tìm cậu nhé?”
Caspian có chút sửng sốt, lập tức gọi mọi người cất bia đi rồi mở cửa phòng. Nhạc được tắt đi, cậu ta vuốt lại mái tóc rồi đi đến cửa nhà. Những người khác đều mơ màng, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hai giây sau, Caspian mở cửa nhà, dùng giọng đầy vẻ chất vấn mà hỏi: “Tại sao lại là anh!”
Bạn của cậu ta đều nghển cổ nhìn ra ngoài, họ thấy một người đàn ông phương Đông mặc chiếc áo khoác màu khói đang đứng ngoài cửa.
Người đó mỉm cười: “Cậu nghĩ tiến sĩ Thẩm sẽ đến à?”
Caspian đang định đóng cửa lại thì đối phương đã giơ tay cản lại.
“Nghe nói cậu muốn rời đội Marcus?” Trần Mặc Bạch cười hỏi.
Caspian muốn đóng cửa lại nhưng cậu ta không ngờ Trần Mặc Bạch lại khỏe hơn mình nghĩ nhiều, cánh cửa bị anh ta nắm chắc trong tay, không thể di chuyển.
“Đúng vậy, tôi muốn đến đội khác tốt hơn.” Caspian đối mặt với Trần Mặc Bạch.
“Vậy sao? Tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ không có lựa chọn nào tốt hơn ngoài đội Marcus. Nhưng mà thế giới lớn như vậy, bạn trẻ nào cũng muốn được xông pha.” Trần Mặc Bạch nói.
Caspian lộ vẻ cực kỳ khó chịu: “Ít cậy già mà lên mặt đi, anh còn chưa đủ tư cách đâu!”
“Có đủ tư cách hay không mai gặp thì biết. Trong buổi luyện tập ngày mai chúng ta thử so tài xem, dùng ba vòng đua phân thắng bại, cậu có tới không?” Trần Mặc Bạch hỏi.
Caspian ngây người, một lúc lâu sau mới phản ứng.
“Anh… anh hẹn tôi quyết đấu ư?”
“Quyết đấu?” Trần Mặc Bạch nở nụ cười. Nụ cười của anh vẫn luôn nho nhã nhưng không hiểu sao điều đó khiến cho Caspian cực kỳ khó chịu. Mà lúc này, ẩn trong nụ cười ấy là sự sắc bén, làm cậu ta có cảm giác như thể mắt mình sẽ bị nó làm tổn thương.
“Được rồi, coi nó là quyết đấu cũng được. Nếu thua, tôi sẽ dọn đường cho cậu trong cả mùa giải năm sau.” Trần Mặc Bạch nói.
“Thật sao! Nói được thì làm được, anh đừng có hối hận!”
“Đương nhiên, nếu cậu thua…” Trần Mặc Bạch nghiêng mặt, sườn mặt bị khuất bóng mang theo chút áp bách khiến cho Caspian quên cả hô hấp: “Thành thật quay về đội đua cho tôi.”
“Anh…” Caspian muốn nói gì đó thì Trần Mặc Bạch đã phóng khoáng xoay người, đi về phía thang máy.
“Caspian, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, tối nay đến đây thôi! Tôi muốn đi ngủ!”
“Cái gì? Giờ mới mười giờ mà cậu đã buồn ngủ?”
“Đúng vậy!”
Caspian xua hết những người bạn còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra của mình khỏi nhà rồi lập tức rửa mặt, đi ngủ.
Hôm sau, mấy thợ máy bàn tán với nhau: “Nguy rồi! Elvin Trần hẹn hoàng tử bé quyết đấu! Họ sắp đấu rồi!”
“Cái gì? Quyết đấu?”
“Họ dùng hai chiếc xe vừa được cải tiến đó!”
Marcus đang trò chuyện cùng các nhà tài trợ cũng phải giật mình đứng dậy khi nghe thấy tin này: “Cái gì! Sao họ lại không nói cho tôi biết chuyện này chứ!”
“Nghĩa là địa vị của ông đang bị lung lay đúng không?” Người đại diện nhà tài trợ nửa đùa nửa thật nói: “Đúng lúc lắm, để tôi xem thực lực của đội ông thế nào.”
“…Được rồi!” Marcus thầm nghiến răng trong lòng, nếu hai tên khốn này rơi vào tay ông, ông sẽ cho cả hai đi bán muối!
Họ đi đến bên cạnh đường đua. Trần Mặc Bạch và Caspian đã ngồi vào xe đua, đội thợ máy đang điều chỉnh xe còn nhóm phân tích cũng đang chuẩn bị tinh thần để tập hợp số liệu. Lúc này Thẩm Khê vội vàng chạy đến, tóc của cô bị thổi đến rối tung, chiếc kính được đeo trên tai trông như lúc nào cũng có thể bị rơi xuống đất.
“Anh… hai người quyết đấu?” Cô thở không ra hơi chạy đến trước mặt Trần Mặc Bạch.
“Cô không tiếp tục nghiên cứu đi lại chạy đến đây làm gì?” Trần Mặc Bạch cười hỏi.
“Tại sao anh lại quyết đấu cùng Caspian?” Hiếm khi Thẩm Khê lộ vẻ lo lắng.
Trần Mặc Bạch thoáng nhìn Caspian đang cực kỳ khó chịu đứng cách đó không xa, anh cố ý vẫy tay với Thẩm Khê, cô cúi đầu, lại gần anh: “Để giáo huấn tên nhóc này giúp cô.” Anh vừa dứt lời thì đội thợ máy liền bảo Thẩm Khê rời đi.
Hai chiếc xe chạy tới điểm xuất phát, dường như tất cả nhân viên trong đội đều đến cạnh đường đua để xem.
“Thật là căng thẳng và hồi hộp! Rốt cuộc ai sẽ giành chiến thắng!” Amanda lộ vẻ cực kỳ mong chờ.
Thẩm Khê chỉ híp mắt nhìn hai chiếc xe trên đường đua.
Marcus cũng đang rất hồi hộp, ông thầm nghĩ: Hai tên khốn này chẳng làm được gì nên hồn! Đã làm thì phải làm lớn để ông còn có thể thuyết phục được nhiều nhà tài trợ hơn chứ!
Khi cuộc đua bắt đầu, dường như cả hai chiếc xe đều cùng lúc lao vút đi. Từ đường thẳng đến khúc cua đầu tiên, tốc độ của cả hai bằng nhau, chẳng thể nào phân biệt được.
“Nghỉ năm mà Elvin vẫn có thể đuổi kịp Caspian, thật là lợi hại.”
“Còn hai vòng nữa mà, chưa chắc anh ta đã có thể theo kịp!”
“Đó là do anh chưa xem số liệu lần trước anh ta đến thử xe, tốc độ còn vượt cả Caspian đó!”
Dõi theo hai chiếc xe từ xa đến gần, mọi tiếng thảo luận đều dừng lại, tất cả chỉ sợ bỏ lỡ điều gì đó. Từ góc cua đầu tiên đến góc cua thứ hai, Caspian dần có ưu thế nhưng cũng không quá rõ.
“Nguy rồi! Caspian vượt lên rồi! Phòng ngự của cậu ta vẫn luôn rất ổn định! Tôi sợ rằng Elvin sẽ không có cơ hội để vượt qua Caspian trong vòng cuối.” Amanda che ngực.
Đôi mắt của Thẩm Khê nheo lại, bàn tay cô dần nắm chặt, dường như người đuổi theo Caspian là cô chứ không phải là Trần Mặc Bạch.
Rõ ràng Caspian đang dẫn trước nhưng phía sau cậu ta như có chiếc võng khổng lồ che trời lấp đất đang lao tới. Với Caspian, đây như cuộc chạy trốn trong ngày tận thế còn Trần Mặc Bạch là một hố đen không gì cản nổi đang cắn nuốt tất thảy. Không khí rít gào, mặt đất như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
“Caspian sẽ thắng sao?” Một kỹ sư hỏi.
“Không… cậu ta không thắng được.” Thẩm Khê lãnh đạm nói.
Ở khúc cua thứ hai, Caspian thành công áp chế Trần Mặc Bạch khiến anh chỉ có thể tiếp tục lao theo cậu ta.
“Ôi… quả nhiên vẫn không được…”
“Mặc dù trước đây tốc độ của anh ta có thể vượt được Caspian nhưng khi thi đấu chính thức thì Elvin vẫn chưa thể vượt Caspian một cách dễ dàng được. Hai năm trước thì anh ta có thể làm được nhưng bây giờ thì chưa chắc.”
Vòng thứ hai kết thúc nhưng Trần Mặc Bạch vẫn bị Caspian áp chế.
Amanda nhìn Thẩm Khê: “Cô còn cảm thấy Elvin sẽ thắng không?”
“Còn.” Thẩm Khê trả lời: “Bởi vì họ chưa từng PK với anh ấy, mỗi khi cô nghĩ rằng mình sẽ chiến thắng thì anh ấy hoàn toàn có thể đập nát sự tự tin của cô.”
Amanda lắc đầu: “Tuy rằng ưu thế của Caspian không quá rõ ràng nhưng nếu họ PK trong mười vòng thì tôi sẽ nghĩ Elvin có cơ hội thắng. Với kinh nghiệm của tôi thì tôi chọn Caspian.”
“Elvin sẽ vượt được ở vòng này.” Marcus nói.
“Tại sao?” Amanda hỏi, cô không ngờ ngay cả Marcus cũng không nghĩ rằng Caspian sẽ chiến thắng.
“Bởi Caspian không thể hoàn toàn áp đảo được Elvin, bất là kể đoạn đường thẳng hay khúc cua thì Elvin đều có khả năng vượt lên. Tôi đã từng xem trận đua ở chặng Sepang vào hai năm trước nên biết Elvin đã làm thế nào để vượt được Hunt trong ba vòng cuối cùng. Chút khoảng cách này không thể xem là ưu thế, Caspian sẽ không giữ được vị trí của mình.”
Vòng cuối cùng, Caspian tăng tốc lên hết cỡ, hai chiếc xe lướt qua mắt mọi người giống như tia chớp, suýt chút nữa thì cắt đứt tầm mắt của họ.
Tay của Thẩm Khê nắm chặt, dường như cô nghe thấy tiếng gào thét ở sâu bên trong tâm trí của mình nhưng lại không biết đó là tiếng gì. Mặc dù không nhìn được vẻ mặt của Trần Mặc Bạch nhưng Thẩm Khê lại có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của anh. Có lẽ cơ thể anh đang căng lên, có lẽ tinh thần của anh đang tập trung cao độ nhưng trong lòng, anh vẫn rất bình tĩnh.
Trần Mặc Bạch đuổi theo Caspian đến khúc cua thứ ba, quyết đoán mà chiếm hết đường ngoài rộng rãi. Caspian không thể dùng vận tốc lớn để cua nên phải giảm tốc độ. Hai chiếc xe song song xuất hiện, đọ lốp với nhau, đây mới là quyết đấu chân chính, đến chết mới thôi.
Amanda há miệng, không thể nói thành lời còn Marcus thì hít sâu một hơi rồi xem những giây cuối cùng này.
Cuối cùng, Trần Mặc Bạch vượt lên đầy mạnh mẽ, trong chớp nhoáng kéo ra khoảng cách giữa hai chiếc xe, lao lên với tốc độ rất nhanh.
“Ôi… ôi… chúa ơi…” Marcus thở ra.
Những người khác vỗ tay đi tới. Hai chiếc xe trở lại, Trần Mặc Bạch bước ra khỏi xe rồi cởi mũ bảo hiểm, đối mặt với những ánh mắt khâm phục và ngạc nhiên anh chỉ nở nụ cười nhạt, quay đầu nhìn Caspian.
“Đừng quên giao kèo giữa chúng ta.”
Mặt Caspian xanh xao, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Yên tâm, tôi sẽ không quên.”
“Giao kèo gì vậy?” Marcus vội vàng hỏi, ông chỉ sợ họ lại làm ra chuyện gì không tốt.
“Không có gì, Caspian sẽ tiếp tục ở lại đội, ít nhất cho đến khi kết thúc hợp đồng.” Trần Mặc Bạch quay đầu nhìn cậu ta: “Có đúng không?”
Marcus đầy chờ mong mà nhìn sang, Caspian chỉ “Ừ” một tiếng rồi rời đi.
Có tiếng vỗ tay vang lên, Trần Mặc Bạch nhìn theo, không ngờ lại thấy Triệu Dĩnh Nịnh.
“Sao cô lại ở đây?”
“Đừng nhìn tôi với vẻ mặt như vậy, ngài Marcus rất hoan nghênh tôi đó.”
Triệu Dĩnh Nịnh mặc một chiếc áo khoác được thiết kế riêng, đeo găng tay da, đội chiếc mũ phớt màu xanh lam, trông cực kỳ tao nhã và quyến rũ, mấy kỹ sư và nhóm phân tích số liệu đều không nhịn được mà nhìn cô.
“Ồ, cô đến để tài trợ.”
“Đúng vậy, không phải anh nên đối xử với tôi tốt một chút sao?”
“Người phải đối xử tốt với cô là ngài Marcus, tôi chỉ chịu trách nhiệm đua xe.”
Trần Mặc Bạch đang định xoay người thì bị Triệu Dĩnh Nịnh gọi lại: “Anh không cần phải vội vã rời đi như vậy, tôi đại diện cho Triệu thị đến đây tài trợ cho đội đua cũng không phải vì anh. Chúng ta cùng một loại người, tôi muốn tham khảo cuộc sống của anh một chút, tôi rất tò mò việc tốc độ và niềm đam mê đã đưa anh trở về đây hay chuyện anh có thể thích cô ấy được bao lâu. Ít nhất nếu anh mắc sai lầm, tôi sẽ cố gánh tránh, nếu anh thành công và hạnh phúc thì đó cũng là điều đáng để học hỏi.”
“Cô Triệu, cho dù Triệu thị tài trợ cho đội đua thì cô cũng không cần phải đến đây, không bằng cô hãy cho tôi biết cô tìm tôi có chuyện gì?”
Triệu Dĩnh Nịnh mím môi, thở dài: “Sáu giờ tối nay chúng ta đi ăn đi, có một nhà hàng tây tên là Poseidon’s Labyrinth.”
(Poseidon’s Labyrinth: Mê cung của Poseidon)
“Xem ra mục tiêu của cô không phải là tôi, tôi rất vui.” Trần Mặc Bạch tiện tay mở một lon Coca, làm động tác nâng lon với Triệu Dĩnh Nịnh rồi xoay người rời đi.
Anh đi đến bên cạnh Thẩm Khê, vỗ vỗ lưng cô: “Bạn học Tiểu Khê, không phải cô có việc sao?”
“A…. bản nháp của tôi! Không được để dì Smith lau đi!” Thẩm Khê lập tức nhấc chân chạy về.
Chiều hôm ấy, Caspian ngồi bất động bên cạnh đường đua cho đến hoàng hôn. Marcus có chút lo lắng: “Hoàng tử bé của chúng ta trông có vẻ u sầu, cậu ấy sắp biến thành pho tượng trong buổi chiều tà rồi!”
Một người trong nhóm số liệu đi đến bên cạnh Marcus, nói: “Đó là vẻ đẹp của sự u buồn, ông có thấy vậy không?”
Lúc này, Trần Mặc Bạch chậm rãi đi bộ dọc theo làn đua, anh đến bên cạnh Caspian rồi ngồi xuống, đưa cho cậu ta một lon Coca.
“Tôi rất ghét anh, anh có thể cách tôi xa một chút không?” Caspian quay mặt đi.
“Cậu đang mong tiến sĩ Thẩm đến an ủi à?” Trần Mặc Bạch buồn cười hỏi.
“Ai muốn đồ ngốc kia đến an ủi chứ!”
“Nhưng trong đội đua này, người mà cậu luyến tiếc nhất là đồ ngốc đó.” Trần Mặc Bạch nói.
Caspian hung hăng trừng mắt với anh rồi cúi đầu ôm gối.
“Anh cố ý.”
“Tôi cố ý cái gì?” Trần Mặc Bạch cười hỏi.
“Anh cố tình bắt chước cách tôi vượt Carmen ở chặng Abu Dhabi, anh nghĩ tôi không biết sao?” Giọng của Caspian đầy buồn bã.
“Lần đó cậu đã làm rất tốt. Carmen cũng là một tiểu tướng tầm tuổi cậu nhưng năm đó truyền thông lại đánh giá cậu ta cao hơn cậu rất nhiều. Mùa giải trước, cậu vẫn bị cậu ta áp chế, mọi người đều nói Caspian gặp Carmen là tịt ngòi luôn.”
Bả vai của Caspian rung rung, cậu như nhớ ra chuyện gì thú vị lắm: “Ừ… đúng vậy… tôi cứ gặp Carmen là tịt ngòi. Cho nên anh có biết không, khi ném phi tiêu ở quán bar, tôi đã tưởng tượng nó là mặt của Carmen.”
“Sau này cậu sẽ không tưởng tượng nó là mặt tôi chứ?”
“Tôi sẽ tưởng tượng bồn cầu là mặt anh, như thế vui hơn.” Caspian nói.
“Nhờ việc vượt được Carmen ở vòng cuối cùng, truyền thông đã nhìn cậu bằng ánh mắt khác.”
“Đúng vậy, năm ấy tôi đã rất khó chịu khi nhìn Carmen được phỏng vấn trên tivi. Tiến sĩ Thẩm ngồi bên cạnh tôi, cô ấy hỏi tôi tại sao không dám cứng đối cứng với Carmen mà cứ thận trọng như vậy, tôi trả lời chiếc xe mà mọi người thiết kế đủ tốt sao? Khi tôi dùng hết toàn lực ứng phó cậu ta, chỉ sợ động cơ xe không chịu được.”
“Thẩm Khê nói gì?”
“Cô ấy nói, thiết kế của họ đã khắc phục được điều đó. Sự điều chỉnh của họ trong mùa giải ấy chỉ để tôi có thể vượt được Carmen. Anh có biết cảm giác họ vì tôi mà tồn tại tốt đến bao nhiêu không. Vì thế, trong chặng đua cuối cùng, tôi thấy mình không còn điều gì phải băn khoăn nữa. Tôi gắt gao đuổi theo Carmen, cậu ta không thể thoát được tôi, bây giờ tôi có thể tưởng tượng ra lúc đó nhất định cậu ta chỉ hận không thể dùng súng mà bắn tôi thành tổ ong vò vẽ… Sau đó đến khúc cua, nơi mà trước trận đấu tôi đã tưởng tượng trong đầu không biết bao nhiêu lần, tôi thúc ép cậu ta, áp bách cậu ta, trả lại cho cậu ta những gì cậu ta đã từng làm với tôi! Ném được cậu ta ra sau, tôi rất sướng!”