Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

chương 157: chương 157

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nội lực tích tụ ở trong thân thể đấu đá lung tung, như là con ngựa hoang thoát khỏi dây cương không ngừng đánh vào cơ thể yếu ớt, một đường chạy ra khỏi căn phòng của Hoa Dạ Ngữ, mãi cho đến sân nhỏ phía sau núi, Phó Bạch Chỉ mới nhịn không được nôn ra một ngụm máu tươi.

Nàng ôm cái bụng phát đau không ngừng ho khan, càng ho, thì máu phun ra càng nhiều, gần như nhuộm đỏ mặt đất nơi nàng đang đứng.

Nàng cảm thấy toàn thân không có nơi nào là không khó chịu, quá nhiều nội lực không ngừng xông tới, như là đang thúc đẩy nàng làm cái gì đó.

Cảnh tượng Hoa Dạ Ngữ cùng Ám Ảnh ở trên giường còn sờ sờ ở trước mắt, vẻ xinh đẹp và quyến rũ chỉ dành riêng cho mình của người kia, hôm nay lại cho người khác, mà cơ thể nàng từng nói sẽ chỉ cho mình giữ lấy, cũng đã cho người khác.

Phó Bạch Chỉ biết, chuyện cho tới bây giờ nàng chẳng trách bất kỳ ai, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính nàng không tốt, biến thành cái dáng vẻ không làm cho người ta ưa thích như bây giờ.

Đều là lỗi của băng tâm bí quyết, nếu không có võ công này, mình và Hoa Dạ Ngữ cũng sẽ không đi tới loại tình trạng này.

Sống mà xa nhau như vậy, có cái gì khác với sự ly biệt khi chết đi đây?

Phó Bạch Chỉ càng nghĩ thì càng khó chịu, nàng cảm thấy đầu cháng váng não căng phồng, hai tròng mắt đau nhói, vừa lúc đó, một tên đệ tử của Thương khung môn dường như nhận ra nàng bất thường, có chút ngạc nhiên đi tới.

Phó Bạch Chỉ có thể cảm giác được đối phương đang tới gần, vả lại hơi thở trên người người đó cũng không phải là của thường nhân, trái lại có một tia ác ý ở trong đó.

Giống như là không khống chế được nữa, Phó Bạch Chỉ ngưng tụ lại nội lực dâng trào trong toàn thân, ngay lúc người kia không kịp né tránh vọt tới trước mặt hắn, một chưởng đánh vào đầu của hắn.

Một kích này Phó Bạch Chỉ cơ hồ là dùng một trăm phần trăm nội lực, chân khí cường đại đang làm loạn trong cơ thể nàng, hiện tại nàng chỉ muốn giết người, thầm nghĩ phát tiết nỗi khó chịu trong lòng.

Mà người này đến, thật sự kích thích dục vọng của nàng.

Phó Bạch Chỉ lẳng lặng nhìn gã đệ tử ngã trên mặt đất đứt đoạn kinh mạch đã tắt thở, lúc này mới kinh sợ, mình lại bởi vì nhất thời phẫn nộ, một chưởng đánh chết một người.

Dù cho đã đến cổ đại lâu như vậy, cũng giết không ít người, nhưng Phó Bạch Chỉ đều chỉ giết những người có ác ý với nàng.

Nhìn tên đệ tử ngay cả tên mình cũng không biết trước mặt, Phó Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn hai tay đang phát run của mình, không khỏi đỏ viền mắt.

Trách không được Ngữ nhi không thích mình của bây giờ, ngay cả chính nàng cũng chán ghét nàng của hôm nay.

Phó Bạch Chỉ a Phó Bạch Chỉ, ngươi thật sự quên mất mình là ai sao? Bởi vì phần sức mạnh này ngươi đã mất đi Hoa Dạ Ngữ, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục sai lầm?

Phó Bạch Chỉ đã quên mất mình phải làm gì, ánh mắt đờ đẫn trở về căn phòng Hoa Dạ Ngữ ở tạm, nhưng chỉ ngồi yên ở bên ngoài, thủy chung không dám đi vào.

Hai chân đứng đau, nàng liền ngồi ở cửa, từ giữa trưa cho đến tối khuya.

Phó Bạch Chỉ cũng không biết vì sao mình ngồi ở nơi này, nàng chỉ biết, nàng và Hoa Dạ Ngữ cần nói chuyện một chút.

Ái tình sâu qua đầu, một ngày nào đó sẽ thay đổi thành quan hệ càng thêm thân mật, trong lúc ngầm biến đổi, Phó Bạch Chỉ đã sớm coi Hoa Dạ Ngữ là người nhà của mình.

Nàng vẫn luôn cho rằng, bất kể trải qua bao nhiêu đau khổ và hiểu lầm, cuối cùng hai người cũng sẽ không tách khỏi nhau, nhưng đến ngày hôm nay nàng mới phát hiện, là mình sai rồi.

Không phải là Hoa Dạ Ngữ không rời bỏ mình, mà là mình không rời bỏ Hoa Dạ Ngữ.

Giống như là giờ này khắc này, mình thế này, thực sự là cực kỳ giống một con thú cưng bị chủ nhân vứt bỏ, chờ ở cửa một ngày, chỉ hy vọng xa vời chủ nhân có thể xuất hiện, ôm mình trở về, nói một tiếng nàng còn muốn nàng.

"Phó minh chủ, cung chủ gọi ngươi đi vào." Ngay lúc Phó Bạch Chỉ mệt mỏi sắp mê man ngủ mất, nàng nghe được thanh âm của Ám Ảnh, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa đang mở.

Nàng vốn tưởng rằng gặp lại Ám Ảnh mình sẽ phẫn nộ, thế nhưng giờ chỉ có không cam lòng.

Nàng biết Ám Ảnh cũng là một người tốt, nếu Hoa Dạ Ngữ lựa chọn nàng cũng không phải là không được, nhưng Phó Bạch Chỉ càng thêm hy vọng, người cuối cùng có thể ở bên cạnh Hoa Dạ Ngữ, là mình.

Lần nữa bước vào cái gian phòng mang đến cho nàng cơn ác mộng vô hạn sáng nay, Phó Bạch Chỉ chậm rãi đi tới, đứng ở bên giường nhìn về phía nửa ngồi nửa nằm ở trên giường Hoa Dạ Ngữ.

Nàng chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng manh, y phục chưa có cài tốt, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, phía trên còn có một vết màu hồng nàng không che giấu, mà dường như cũng không cần phải...!che giấu.

Phó Bạch Chỉ nhìn chỉ cảm thấy hết sức chói mắt, liền cúi đầu, không nhìn nữa.

"Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?" Cuối cùng Phó Bạch Chỉ vẫn là người phá vỡ sự yên lặng trước tiên, nàng thấp giọng nói, cắn răng thật chặc, nhưng cơ thể đang run rẩy lại bán đứng nàng.

Nàng cho là thất tình lục dục của mình vẫn chưa có khôi phục, nhưng lúc này nàng cũng rất muốn khóc, rất muốn yếu đuối bất lực khóc một trận, tốt nhất là có thể khóc đến tối trời tối đất mới tốt.

"Xin lỗi, ta không nghĩ tới sẽ bị ngươi nhìn thấy, vốn định tìm một cơ hội nói với ngươi.

Bất quá ta nghĩ, hôm nay giữa ta và Phó minh chủ, hẳn là không còn gì để nói." Đem hành động của Phó Bạch Chỉ nhìn ở trong mắt, bàn tay giấu dưới áo ngủ bằng gấm của Hoa Dạ Ngữ siết chặc, bởi vì dùng sức quá mức mà tê dại đến phát run.

Dấu vết trên cổ là nàng bảo Ám Ảnh cố ý ấn lên, mục tiêu chính là vì để cho Phó Bạch Chỉ thấy, bây giờ người này nhìn thấy, cũng lộ ra biểu tình mình mong muốn, nhưng Hoa Dạ Ngữ biết, nàng có thể khống chế Phó Bạch Chỉ tâm tình, lại không khống chế được tim của mình.

Xế chiều hôm nay, Liễu Tĩnh Mạt qua đây nói với mình Phó Bạch Chỉ dự định tìm cách tự phế võ công, cũng nói cho nàng biết, nếu như ép buộc phế bỏ băng tâm bí quyết, Phó Bạch Chỉ sắp sửa gánh chịu bao nhiêu nguy hiểm.

Nghe lời Liễu Tĩnh Mạt nói, Hoa Dạ Ngữ cảm thấy một tia ngọt ngào, nhưng càng ngọt, lại càng đả thương người.

Nàng hiểu Phó Bạch Chỉ rất rõ, thậm chí so với bản thân Phó Bạch Chỉ còn muốn hiểu nàng hơn.

Người này luôn muốn cầu một phần lực lượng cường đại, để bảo vệ mình, cũng là để bảo vệ tình cảm của các nàng không gặp trắc trở, chỉ là việc tốt thường hay gặp khó khăn, dường như tất cả mọi chuyện đều đang đùa bỡn mình và Phó Bạch Chỉ, làm cho các nàng mặc dù không có lực cản bên ngoài, nhưng lại bởi vì vô số nguyên nhân mà không cách nào gần nhau.

Độc trong người Hoa Dạ Ngữ đã ăn sâu nhiều năm, thân thể của chính mình như thế nào, nàng biết quá rõ.

Khoảng thời gian cuối cùng sao nàng lại không muốn ở cùng một chỗ với Phó Bạch Chỉ, nhưng nàng không thể ích kỷ, không thể vì mình có thể ra đi vui vẻ, mà muốn Phó Bạch Chỉ trả giá bằng hạnh phúc nửa đời sau.

Nàng không nỡ để Phó Bạch Chỉ mạo hiểm tính mạng đi phế bỏ băng tâm bí quyết, nàng tin tưởng, nếu đổi vị trí mà suy xét, Phó Bạch Chỉ cũng sẽ làm chuyện giống như vậy.

Nói tự cho là đúng cũng tốt, nói là nhát gan cũng được.

Hoa Dạ Ngữ sợ, phần sợ hãi này gần như tụ tập hết tất cả sự nhu nhược cả đời này của nàng vào một chỗ, khiến cho nàng ngay cả dũng khí nói hết sự thật cho Phó Bạch Chỉ nghe cũng biến mất gần như không còn.

"Ngươi không cần ta nữa sao?" Qua hồi lâu, Phó Bạch Chỉ mới nói ra những lời này, cho dù âm thanh rất nhẹ rất nhỏ, lại làm cho Hoa Dạ Ngữ nghe xong ngực rất đau xót.

Giờ phút này Phó Bạch Chỉ thực sự giống như là đứa trẻ gần bị vứt bỏ, nàng hỏi như vậy, bất quá là đang đợi mình giữ lại.

Hai cánh tay giấu ở dưới chăn đang phát run, Hoa Dạ Ngữ biết, nàng có bao nhiêu ý muốn giơ tay lên ôm người này một cái, thế nhưng nàng không thể.

Từ khi thân thể của nàng bắt đầu có biến hóa, Hoa Dạ Ngữ vẫn luôn chán ghét mình, trên đùi bắt đầu hư thối chỉ là sự khởi đầu, rất nhanh, toàn thân của nàng cũng sẽ thối rửa, biến thành một con quái vật xấu xí lại đáng sợ.

Nàng chống đỡ không được bao lâu, làm sao có thể vì tham luyến niềm vui ngắn ngủi với Phó Bạch Chỉ mà để người này chịu đựng sự hiu quạnh nửa đời sau.

"Ừ, từ bỏ." Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, nàng nhắm mắt lại, sợ mình sẽ thấy dáng vẻ của Phó Bạch Chỉ giờ phút này, bỗng nhiên, nàng cảm thấy trên cổ xuất hiện một đôi tay, cố sức cố sức bóp lấy nàng, lực đạo không hề nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy thoải mái.

Nàng không dám mở mắt, sợ nhìn đến dáng vẻ bị thương của Phó Bạch Chỉ.

"Ngữ nhi...!Ta...!Ta nên làm cái gì mới tốt đây? Ngươi là người duy nhất ta quan tâm, thế nhưng ngay cả ngươi cũng không cần ta nữa.

Ngươi biết không, ta rất muốn giết ngươi, nếu như lúc này ngươi chết, sẽ ở lại bên cạnh ta, sẽ không rời khỏi ta, cũng sẽ không ở cùng một chỗ với những người khác.

Thế nhưng...!Ta không thể làm như vậy, có đúng hay không?"

"Ta rất yêu ngươi, vẫn luôn như vậy, cho dù trái tim này bị móc rỗng, nhưng ta vẫn luôn cố gắng bảo vệ tình yêu dành cho ngươi, liều mạng muốn tìm Phó Bạch Chỉ trước kia trở về.

Nhưng tất cả mọi thứ bây giờ đều nói cho ta biết, ta thất bại.

Ta đã từng cho rằng trở nên mạnh mẽ có thể bảo vệ ngươi, bảo vệ tình cảm của chúng ta, khiến cho không kẻ nào có biện pháp chia rẽ chúng ta, nhưng ta không nghĩ tới, sau cùng thứ khiến cho chúng ta tách ra, lại là ta."

Lực đạo trên cổ dần dần buông lỏng, Phó Bạch Chỉ nói xong, không còn liếc mắt nhìn Hoa Dạ Ngữ nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhìn nàng ly khai, ngực Hoa Dạ Ngữ kịch liệt nhấp nhô, nàng che trái tim dường như muốn xé rách, trong hai lỗ tai có dòng máu tươi tràn ra, Hoa Dạ Ngữ vô lực xụi lơ ở trên giường, Ám Ảnh thấy, vội vàng đi gọi Liễu Tĩnh Mạt qua đây.

"A Cửu, ngươi làm sao vậy? Ta đã nói tâm tình của ngươi không thể có chấn động quá lớn, cơ thể ngươi chịu không nổi." Thấy Hoa Dạ Ngữ phát độc trầm trọng hơn, Liễu Tĩnh Mạt vội vàng lấy ngân châm ra, che lại vài cái huyệt đạo trên người Hoa Dạ Ngữ, thấy người này vẫn như trước đờ đẫn nhìn cánh cửa, Liễu Tĩnh Mạt liền biết, nhất định vừa rồi Phó Bạch Chỉ đã tới.

"Tĩnh Mạt..." Qua hồi lâu, hơi thở của Hoa Dạ Ngữ mới bình ổn trở lại, nàng cầm lấy tay của Liễu Tĩnh Mạt, không có tinh thần nhìn nàng.

"Ngươi nói đi, chỉ cần không phải là chuyện tổn thương ngươi, ta đều đáp ứng." Liễu Tĩnh Mạt không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của Hoa Dạ Ngữ, người này vẫn luôn như vậy, nhìn như nhu nhược, thực ra trong lòng lại mạnh mẽ hơn người khác rất nhiều.

"Mang ta đi."

- -

Mục bình luận của mấy chế đã vực dậy con tim yếu đuối của tui:))))).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio