Một đêm này, Phó Bạch Chỉ không có dự định quay về Thương khung môn, mà là đi loanh quanh xuống núi, đứng trong khu rừng dưới chân núi Thương khung môn hồi lâu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến nháy mắt, nàng tới thế giới này, đã sắp hơn bảy năm.
Nghĩ đến nỗi sợ hãi và luống cuống lúc mới tới, nàng có chút tự giễu mà cười, chậm rãi ngồi xuống đất.
Cho tới bây giờ, sự việc sáu năm trước còn sờ sờ ở trước mắt, những điều đã từng trải qua với Hoa Dạ Ngữ giống như là một tập hồi ký trắng đen đang quay ngược, rõ nét tái hiện từng chút một ở trong đầu.
Trước đây, nàng không nghĩ rằng mình sẽ thích một cô gái, cũng không nghĩ tới cuộc sống bình bình đạm đạm của mình sẽ muôn màu muôn vẻ giống bây giờ.
Phó Bạch Chỉ thường xuyên tự hỏi mình, cuối cùng thì làm thế nào mà nàng đến được thế giới này, nếu như có thể cho nàng một cơ hội để lựa chọn, nàng có lựa chọn đến nơi này hay không? Phó Bạch Chỉ từng do dự, nhưng bây giờ, nàng sẽ không chút do dự mà lựa chọn đến đây, cùng Hoa Dạ Ngữ gặp nhau lần nữa.
Nếu như không tới đây, nàng sẽ không biết, nơi này có một cô gái sẽ khiến cho mình canh cánh trong lòng như vậy, mà kẻ luôn luôn lạnh lùng như mình, cũng sẽ vì người khác, làm ra những chuyện nàng không muốn thậm chí còn chán ghét.
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Hoa Dạ Ngữ ở trong phòng, nàng không cần mình nữa, Phó Bạch Chỉ hiểu được ý của nàng, nàng không cần mình nữa, bất luận là mình không có tình cảm, hay là mình có cảm tình, nàng đều không cần nữa.
Viền mắt chợt đau xót, Phó Bạch Chỉ lấy tay xoa xoa viền mắt, một cái vết tích màu đỏ nhạt quét vào đường nhìn, để cho nàng có chút ủ rủ cố sức xoa cặp mắt ướt át kia.
Càng cố sức xoa, thì đôi tròng mắt kia càng trở nên ướt át, chất lỏng không phải là nước mắt theo viền mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi trên mặt đất, tích tụ thành từng nhúm nước màu đỏ.
Phó Bạch Chỉ có chút ủ rủ dùng đầu đụng vào thân cây sau lưng, vào lúc này, nàng mới hiểu được cảm giác tuyệt vọng rốt cuộc là như thế nào.
Cánh rừng này, chính là cánh rừng sáu năm trước Hoa Dạ Ngữ bị thương, mặc dù nàng luôn im lặng không đề cập tới sự kiện kia, nhưng làm sao Phó Bạch Chỉ lại không có biện pháp nghe được.
Nàng đã từng hỏi thăm qua Liễu Tĩnh Mạt, thương thế trước đây của Hoa Dạ Ngữ có để lại mầm bệnh hay không, Liễu Tĩnh Mạt úp úp mở mở, chỉ nói trước đây nàng mất máu quá nhiều, cơ thể có thể yếu hơn người khác một chút, nhưng Phó Bạch Chỉ biết, cái gọi là mất máu quá nhiều, đại khái là máu trong toàn thân đều sắp chảy hết.
Khi đó, Hoa Dạ Ngữ sẽ có bao nhiêu tuyệt vọng đây?
Nàng bị kẻ hèn yếu như mình vứt bỏ, chịu đựng tất cả sự chỉ trỏ của mọi người, bị phế võ công, gặp phải tương lai cô độc một người.
Thế nhưng nàng chưa từng thực sự oán trách mình, giống như là việc nàng làm cho mình lúc này, một chữ cũng không nhắc tới.
Phó Bạch Chỉ không rõ tại sao Hoa Dạ Ngữ muốn giúp mình, rồi lại lựa chọn ở chung với Ám Ảnh.
Nàng không hiểu, cho nên nàng không cam lòng, nàng muốn biết vì sao Hoa Dạ Ngữ không cần mình nữa, tại sao muốn buông tha mình lựa chọn người khác, càng nghĩ đến quá khứ của hai người, nghĩ về những tổn thương mình mang đến cho Hoa Dạ Ngữ, thì lòng của Phó Bạch Chỉ càng không tĩnh lặng.
Nàng khổ sở nuốt xuống dòng máu đang xông tới, không ngừng vận công trở về Thương khung môn.
Không sai, nàng không thể trốn tránh nữa, cho dù Hoa Dạ Ngữ thật sự muốn đi, cho dù nghe được câu trả lời tàn nhẫn, nàng vẫn muốn biết rõ ràng.
Phó Bạch Chỉ, ngươi đã hèn nhát nhiều lần như vậy, dễ dàng bỏ qua nhiều lần như vậy, nhưng với Hoa Dạ Ngữ, thì không thể dễ dàng buông tha.
Rất nhanh đi tới căn phòng của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ thậm chí không kịp gõ liền đẩy cửa mà vào, nhưng mà, trong phòng này lúc này lại không có một bóng người.
Không thấy nhưng vật tùy thân của Hoa Dạ Ngữ, cũng không có Ám Ảnh ở một bên coi chừng, trên giường không có một bóng người, nhiệt độ phía trên đã sớm không còn, chứ nói gì tới khí tức lưu lại trong phòng.
Phát hiện này khiến cho Phó Bạch Chỉ hoảng hồn, nàng vội vàng chạy đến phòng của Liễu Tĩnh Mạt, phát hiện ở đây cũng không có một bóng người, nàng biết bây giờ cơ thể của Hoa Dạ Ngữ vẫn chưa thể đi lại, khả năng duy nhất chính là nàng yêu cầu Liễu Tĩnh Mạt và Ám Ảnh mang nàng đi.
Ra đi, cũng là muốn né tránh mình đi?
Thất hồn lạc phách chạy về phòng, Phó Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn mọi thứ bên trong, thật hy vọng người kia còn có thể nằm ở trên giường, dù cho mắt lạnh đối mặt với mình, cũng tốt hơn hiện tại không nói tiếng nào mà rời đi.
Tỉ mỉ sửa sang lại chiếc giường Hoa Dạ Ngữ đã dùng qua, Phó Bạch Chỉ yên lặng ôm chăn ngồi ở đó, như là đang chăm chú hút lấy vị đạo trên người Hoa Dạ Ngữ, nghe mùi thơm càng ngày càng nhỏ ấy, nàng mới ý thức được, nàng thật sự mất đi Hoa Dạ Ngữ.
Cho tới nay, tình cảm của hai người đều do Hoa Dạ Ngữ cố gắng giữ gìn, nàng nỗ lực theo đuổi mình, để cho một người nhát gan như nàng chấp nhận tình cảm của các nàng.
Nhưng hôm nay, Ngữ nhi của nàng rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi rồi, cho nên mới muốn chạy đi sao? Đến khi mình muốn buông tha mọi thứ, đối xử thật tốt với nàng, nàng cũng đã mất.
"Ngữ nhi, xin lỗi...!hình như ta luôn luôn để ngươi vụt mất, sáu năm trước như thế, sáu năm sau cũng như thế.
Là ta quá vô dụng, mới để cho ngươi từ bên cạnh ta rời đi.
Thế nhưng ta đã rất cố gắng thay đổi mình, rất cố gắng muốn bảo vệ ngươi, bảo vệ tình cảm của chúng ta, ngươi vẫn là không cần ta nữa.
Ta muốn đi tìm ngươi, thế nhưng hình như ta đã không còn lý do và tư cách gì để tìm ngươi, phải không?"
Phó Bạch Chỉ thấp giọng nói, rốt cuộc cảm giác được viền mắt lần thứ hai ướt át, nàng ôm lồng ngực phát đau, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự khó chịu rõ ràng như vậy kể từ khi luyện băng tâm bí quyết.
Như là có cái gì đó chắn trong ngực, không thể đi lên, cũng không thể đi xuống.
Chất lỏng mằn mặn theo gò má chảy vào khóe miệng, vị đạo lâu ngày không gặp này lại làm cho Phó Bạch Chỉ bật cười.
Mắt của nàng đang rơi lệ, nhưng khóe miệng của nàng lại đang cười.
Hóa ra lòng mình vẫn còn đây, chỉ là ẩn sâu hơn thường ngày.
Hoá ra, Ngữ nhi rời đi, đối với mình mà nói, đúng là còn khổ sở hơn việc tự tay đả thương nàng.
"Ngữ nhi, ta thật sự mất đi ngươi rồi sao? Ngươi chính là báu vật duy nhất của ta, bây giờ ngay cả ngươi ta cũng mất đi, cái gì cũng không có.
Giống như trước đây, bất kể ta làm thế nào, vẫn là hai bàn tay trắng." Phó Bạch Chỉ thấp giọng nỉ non, dần dần nhắm hai mắt lại, cũng không lâu lắm, bên ngoài vang lên tiếng động lớn, thanh âm kia càng ngày càng ầm ĩ, làm cho Phó Bạch Chỉ buộc phải khởi động cơ thể vô lực, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ thấy vài người quỳ trước cửa chính Thương khung môn, bọn họ chắc là đệ tử xuống núi chấp hành nhiệm vụ lúc trước, lúc này sắc mặt tái nhợt quỳ gối ở cửa, trên người bọn họ không ngừng sinh ra những chấm đen li ti, lúc đầu chỉ có ở trên cổ, sau đó lan tràn lên mặt, vào mắt, sau cùng là toàn thân.
Nhìn một cái người sống sờ sờ chậm rãi biến thành đen, sau cùng lại nhanh chóng khô héo, Phó Bạch Chỉ vội vàng xua tan đám người chung quanh, thận trọng nhìn tình huống của người kia.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Không phải các ngươi xuống núi mua đồ ăn sao? Tại sao lại thành như vậy?" Phó Bạch Chỉ hỏi cái người còn chưa chết bên cạnh, người nọ nhìn qua cực kỳ đau đớn, tứ chi của hắn không ngừng khô héo, sau cùng dồn chặt vào một chỗ, còn chưa kịp nói gì, cũng đã khí tuyệt bỏ mình.
"Phó minh chủ, không xong, không xong!" Phó Bạch Chỉ đang rầu không biết tình huống, lúc này, lại có một gã những môn phái khác đệ tử chạy tới, thấy thần sắc hắn vội vội vàng vàng, Phó Bạch Chỉ liền biết hắn muốn nói cũng không phải chuyện gì tốt.
"Làm sao?" Phó Bạch Chỉ hiện đang không có bất luận tâm tình gì đi quản chuyện của võ lâm, nếu Hoa Dạ Ngữ đã đi rồi, mình cũng nên quy ẩn giang hồ.
"Phó chưởng môn, Minh tuyệt cung, dĩ nhiên lại đông sơn tái khởi, còn cấu kết với Loan tà điện! Hắc cổ tuyệt sát làm tân chủ nhân của Minh tuyệt cung, nói là...!nói là trong vòng ngày...!muốn lấy...!lấy đầu ngươi." Đệ tử kia nói xong, mọi người xung quanh cả kinh, ai mà không biết hiện tại Phó Bạch Chỉ công lực cao cường, tên Hắc cổ tuyệt sát này rốt cuộc là hạng người gì, dám cuồng vọng tự đại như vậy, lại thấy Phó Bạch Chỉ nghe xong đúng là lộ ra một nụ cười yếu ớt, xoay người bước vào môn phái.
"Nếu hắn dám đến, ta liền chờ.".