Chương :
Lúc này Thượng Quan Húc đã lắn qua, anh hai bàn tay to thò tới trên váy cô, đang muốn cúc áo cô.
Không muốn.
Lê Hương kéo lại drap giường thật chặt, ngón tay bóp vào trong lòng bàn tay, nỗ lực để mình bảo trì thanh tỉnh, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng, từ từ cô liền hai mắt nhắm nghiền.
Lễ nào, cô không chạy khỏi sao?
Lẽ nào, cô sắp mắt đi thuần khiết rồi ư Mạc Tuân…
Mạc Tuân của cô…
Bên ngoài hành lang, Thượng Quan Mật Nhi hết sức đắc ý, nhưng rất nhanh ả liền phát hiện bước chân của Mạc Tuân chậm rãi ngừng lại, không đi nữa.
Thượng Quan Mật Nhi trong lòng lộp bộp giật mình, ả nhìn Mạc Tuân, đi mau a, sao không đi nữa?
Mạc Tuân xoay người, đôi mắt thâm thúy hẹp mâu rơi vào cái cửa đóng chặt kia, vừa rồi… anh dường như nghe được có người đang gọi anh.
Dưới chân của anh như nặng ngàn cân, dời không được nửa phần rồi, anh cảm tháy trong căn phòng đóng chặt đó có thứ quan trọng nhát trong sinh mệnh anh.
Đó là cái gì?
Mạc Tuân chạy đến, đi tới căn phòng đóng chặt kia.
Nguy rồi!
Chẳng lẽ anh đã phát hiện ra cái gì?
Lẽế nào, anh phát hiện ra Lê Hương?
Cái này quá không khoa học!
Thượng Quan Mật Nhi cảm giác một chậu nước lạnh đổ xuống, không được, ả phải ngăn cản, ả nhất định không thể để cho Mạc Tuân phá hủy chuyện tốt của Lê Hương và Thượng Quan Húc.
Thượng Quan Húc, anh cũng phải dùng lực thêm đi!
Thượng Quan Mật Nhi lúc này ôm sát cổ Mạc Tuân, cọ cọ trên khuôn mặt tuần tú Mạc Tuân, làm nững, em nóng, mau mang em đi!
Lúc Thượng Quan Mật Nhi cọ, Mạc Tuân tránh được, căn bản cũng không để Thượng Quan Mật Nhi đụng tới.
Thượng Quan Mật Nhi hoàn toàn thất vọng, đến tột cùng sai ở bước nào chứ, lúc ả là Lê Hương, anh thích tiểu nha hoàn, hiện tại ả là tiểu nha hoàn rồi, anh lại thích Lê Hương, vận mệnh sao lại thích chơi đùa ả như thế?
Thượng Quan Mật Nhi không phục, ả cảm giác mình không phát huy tốt, còn chưa thể hiện đầy đủ mị lực phụ nữ của mình, ả xé cổ áo của mình ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, sau đó lại cọ trên người Mạc Tuân.
Mạc Tuân đã cảm thấy người phụ nữ trong lòng thật phiền phức, anh mím môi, một giây sau trực tiếp ném thẳng Thượng Quan Mật Nhi ra ngoài.
Thượng Quan Mật Nhi lấy một đường cung hoàn mỹ trực tiếp rơi vào cái hồ trước mặt, “tõm” một tiếng, còn văng lên một cột nước cao.
Thượng Quan Mật Nhi tràn đầy nhiệt tình bị nước lạnh bao phủ, hét to xong ả lại lộ ra thất kinh, chật vật dùng cả tay chân bò lên bờ, buồn cười như một tên hề.
Rốt cục giải quyết xong người phụ nữ trong lòng, Mạc Tuân nhấc chân dài đi tới cửa phòng đóng chặt kia, anh vươn tay đẩy cửa phòng ra.