Chương :
Tôn Hiểu luống cuống, phải biết rằng rất nhiều sản nghiệp của Tôn thị đều ÿ lại Lý gia, bà ta nhanh chóng giải thích: “Kỳ Kỳ cậu nghe tớ giải thích…”
Lâm Thủy Dao không có hứng thú nghe những thứ này, bà xoay người rời đi.
Nhưng là vừa mới xoay người, bà liền thấy được ở phía trước một dáng người cao lớn, Lệ Quân Mặc tới.
Lệ Quân Mặc không biết từ lúc nào đã tới, hiện tại cặp mắt phượng kia rơi trên mặt Lâm Thủy Dao.
Lâm Thủy Dao tự nhiên chào hỏi ông một tiếng: “Lệ tổng…”
Nói xong, Lâm Thủy Dao rời đi.
Lâm Thủy Dao đi, Lý Kỳ và Tôn Hiểu nhìn Lệ Quân Mặc đều cứng đờ, nhát là Tôn Hiểu, gương mặt bà ta xen lẫn đỏ trắng, nhục nhã lại khó chịu, rất rõ ràng Lệ Quân Mặc đã sớm tới, đã nghe hết lời của Lâm Thủy Dao.
Tôn Hiểu lầy dũng khí nhìn về phía Lệ Quân Mặc, chỉ thấy Lệ Quân Mặc như cây tùng đứng lặng ở đó, ông nhàn nhạt nhãn quét mắt sang bà ta, toát ra vẻ lãnh đạm không thể miêu tả.
Tôn Hiểu liền thấy bản thân bây giờ như một tên hề, Lâm Thủy Dao ở trước mặt Lệ Quân Mặc triệt để tiết lộ bản tính ích kỷ xấu xí cùng tính toán bên trong bà ta.
Năm đó Tôn Hiểu và Lý Kỳ đều nhất kiến chung tình với Lệ Quân Mặc, đã nhiều năm như vậy, vị con cưng Đề Đô này vẫn như cũ thanh hoa nồi bật, vô cùng tôn quý, mà bà ta lại chật vật như vậy.
Lệ Quân Mặc cũng không nói gì, ông cũng xoay người rời đi.
Lý Kỳ và Tôn Hiểu hai chân mềm nhữn, đều ngã ngồi trên thảm.
Mạc Tuân đứng ở lầu hai tận mắt nhìn mẹ vợ nhà mình nỗi danh, anh chỉ có thẻ… giơ ngón tay cái lên.
Mạc Tuân thầm thấy may mắn vì mình đã lựa chọn đúng, về sau anh càng phải có định đứng bên cạnh mẹ vợ mới được!
Lúc này “ting” một tiếng, điện thoại trong túi quần vang lên, tin nhắn tới.
Là Tiểu Bì Bì gửi.
Mạc Tuân mở tin ra, con ngươi nhanh chóng co rụt lại, Tiểu Bì Bì gửi tin nhắn rất đơn giản: “Hello chú đẹp trai, thông báo chú một tiếng, mẹ chú tới này.”
Tiểu Bì Bì nói mẹ anh tới!
Từ khi Mạc Tuân còn rất nhỏ đã mát mẹ, tình thương của mẹ trở thành khiếm khuyết trong cuộc đời anh, hiện tại Tiểu Bì Bì trực tiếp nói, thông báo chú một tiếng, mẹ chú tới.
Mạc Tuân: “…”
Lúc này “ting” một tiếng, lại có một tin nhắn, vẫn là Tiểu Bì BÌ gửi.
Mạc Tuân nhanh chóng mở ra, tin nhắn là: “À đúng rồi, bố chú cũng tới đó.”
Mạc Tuân hai mắt tối sầm, anh nhanh chóng nhắm mắt lại.
Lúc này “ting” một tiếng, lại một tin nhắn, vẫn là Tiểu Bì Bì gửi.
Mạc Tuân trong nội tâm cự tuyệt, anh không muốn mở tin nhắn ra, mấy giây sau, anh đành bần thần mở ra: “Nhớ.
kỹ khống chế bố chú một chút, đừng có hù mẹ chú chạy.”