Chương :
Mạc Tuân: “…”
Anh hiện tại rất muốn tìm cho ra Tiểu Bì Bì rồi đánh một trận, Tiểu Bì Bì rõ ràng đang ném một quả bom sang anh, Lệ Quân Mặc và Lâm Thủy Dao mới vừa kết thúc, lại một đôi sắp bắt đầu.
“Chủ tịch, anh làm sao vậy?” Thấy vẻ mặt Mạc Tuân chuyển biến khó lường, thư ký riêng Nghiêm Kiên nhanh chóng tiến lên quan tâm hỏi.
Mạc Tuân siết điện thoại: “Mở cổng lớn, cung nghênh… bố mẹ tôi đại giá quang lâm!”
Vâng, chủ tịch.”
Cổng lớn Mạc thị, một chiếc xe limo xa hoa sang trọng chậm rãi ngừng lại, Diệp quản gia trước mặt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông phía sau, cung kính nói: “Tiên sinh, đã đến Mạc thị.”
Mạc Từ Tước lười biếng ngồi ở chỗ ngồi phía sau, ông cũng không lập tức xuống xe, mà kẹp một điều thuốc, máy giây sau ông châm lửa, nhíu lại mày kiếm hút một hơi thuốc, chậm rãi phun ra làn khói trắng, đôi mắt thâm trầm nhìn thoáng qua chính mình trong kính, sau đó thấp giọng mở miệng: “Diệp quản gia, ông thấy mấy năm nay tôi già rôi ư?”
Diệp quản gia nhìn khuôn mặt anh tuần như đao khắc của người đàn ông, đã nhiều năm như vậy, tiên sinh một chút cũng không già đi.
Năm tháng chưa từng lưu lại bất kỳ dấu vét gì trên người ông, tuy trên mặt vẫn có đôi chút nếp nhăn, thế nhưng vậy.
càng tăng thêm mị lực trầm ổn của người đàn ông.
Diệp quản gia lắc đầu: “Tiên sinh, anh không hề già chút nào.”
Đáp án này làm cho Mạc Từ Tước vui thích, “à” ông phát ra tiếng cười từ lồng ngực, đầu ngón tay khẽ nhịp, tàn thuốc cũng theo đó rơi xuống: “Cô ấy chưa già, tôi sao dám già đi?”
Diệp quản gia biết “cô ấy” là chỉ Anh Lạc phu nhân, Tiểu Bì Bì theo lời hứa sắp xếp bọn họ ở chỗ này gặp mặt, cũng chỉ có Anh Lạc phu nhân mới có thể làm đề vương thương giới một thời hỏi ra một câu, tôi già rồi ư?
Lúc này Mạc Từ Tước dập tắt nửa đoạn thuốc lá trong gạt tàn thuốc: “Đi thôi, chúng ta vào đi.”
Lần trước ở trong trung tâm mua sắm ông chỉ vội vã nhìn bà một cái, đã hai mươi năm rồi, ông tìm bà hai mươi năm, nhung nhớ bà hai mươi năm, bà rốt cục đã trở về.
Lâm Thủy Dao chơi đủ liền chuẩn bị đi về, chợt bà ở phía trước thấy được một thân ảnh, bà lên tiếng: “Anh Lạc, sao cậu lại ở chỗ này?”
Là Liễu Anh Lạc.
Trong khoảng thời gian này Liễu Anh Lạc đều ở đây xử lý hậu sự của lão nha hoàn, giữ trọn đạo hiếu. Hôm nay bà mặc chiếc sườn xám đen, cả người lạnh lùng thêm vài phần, đã từng là đệ nhất mỹ nhân Đề Đô, dáng vẻ Liễu Anh Lạc vẫn như trong trí nhớ, khí chất xuất trần liễm diễm, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, lộ ra một khuôn mặt quá đỗi mỹ lệ.
Vừa rồi Liễu Anh Lạc tiến đến đã hấp dẫn ánh mắt cả một đường, tất cả mọi người đều nhìn bà.
Liễu Anh Lạc đi tới trước mặt Lâm Thủy Dao, bà mỉn cười: “Dao Dao, tớ tới đây gặp một người.”
“Gặp ai?”
“Ừm… gặp Mạc Từ Tước.”
Lâm Thủy Dao nhanh chóng chau mày, rất rõ ràng không thích Mạc Từ Tước: “Cậu gặp anh ta làm cái gì?”
“Vài ngày trước Bì Bì tìm anh ấy giúp đỡ, anh ấy muốn gặp tớ, tớ nghĩ sau này kiểu gì cũng phải gặp, vả lại tớ cũng muốn gặp con tra tớ, A Đình.” Tính cách Liễu Anh Lạc trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm nhiên, bây giờ bị năm tháng lắng đọng ra vài phần tĩnh an hòa ôn uyễn, bà đã chết qua một lần, rất nhiều chuyện đều đã thấy rõ.