Chương :
“Vâng.” Sùng Văn cung kính lui xuống.
Giám định DNA.
Kỳ thực lúc Tiểu Bì Bì nhỗ xuống sợi tóc kia cũng biết Mạc Tuân là muốn làm giám định DNA rồi, xem ra thân thế của cậu và Tinh Tinh đã bị lộ.
“Bì Bì, bây giờ con có cái gì… muốn nói với bố không?”
Lúc này Mạc Tuân nhìn về phía Tiểu Bì Bì.
Tiểu Bì Bì lắc lắc đầu nhỏ: “Không có, đây là chuyện của mẹ và bố, con sẽ không nói gì cả.”
Vừa dứt lời dưới, một giọng nói ngọt ngào non nớt vang lên: “Anh ơi, anh tới rồi?”
Tiểu Tinh Tinh xuống lầu, cô bé nhìn thấy Tiểu Bì Bì hết sức vui vẻ, nhào tới ôm lấy Tiểu Bì Bì.
Tiểu Bì Bì rất cưng chiều cô em gái xinh đẹp này: “Em gái, em ở đây chơi vui không?”
“Đương nhiên vui ạ, nhà của chú đẹp trai thật lớn, trên lầu có rất nhiều đồ chơi đó.” Tiểu Tinh Tinh bây giờ đối với hết thảy đều thấy rất ngạc nhiên.
Lúc này Mạc Tuân đứng lên: “Cơm tối nấu xong rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm thôi!”
Một lớn hai nhỏ ăn chung cơm tối xong, Mạc Tuân vào thư phòng.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng của Sùng Văn: “Chủ tử, kết quả giám định DNA đã có rồi ạ.”
Mạc Tuân vốn đang phê duyệt văn kiện, anh đang cầm bút máy “xoát xoát” ký tên mình, nghe nói như thế, ngòi bút trong tay anh bỗng dừng lại.
“Vào đi.”
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Sùng Văn cầm trong tay một hồ sơ niêm phong đi đến.
“Chủ tử, đây là kết quả giám định DNA cha con.”
Mạc Tuân buông bút máy, anh từ từ mở ra hồ sơ niêm phong kia, sau đó đem lấy kết quả từ bên trong ra.
Kết quả hiển thị, DNA của anh và Mạc Thần Dịch, Bì Bì, Tinh Tinh hoàn toàn ăn khớp, ba đứa trẻ đều là cốt nhục của anh!
“Chủ tử, theo như kết quả biểu hiện, Bì Bì và Tinh Tinh đều là con của anh, hai đứa bé và Dịch Dịch tiểu thiếu gia là từ một bụng đi ra, năm đó Lê tiểu thư sinh là tam thai, Lê tiểu thư sinh cho anh ba đứa con.”
Mạc Tuân thật lâu không có phản ứng, con ngươi thâm thúy của anh rơi vào trong văn kiện, kịch liệt co rút lại, tuy là trong lòng anh đã sớm chắc chắc rồi, nhưng giây phút nhìn đến kết quả, trái tim anh vẫn khiếp sợ như vậy.
Anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ năm đó Lê Hương mang tam thai, hơn nữa đều là con của anh!
Cái này… làm sao có thể?
Mạc Tuân đứng lên, anh đi tới trước cửa sổ sát đất, một tay chống thắt lưng đi tới lui tầm vài vòng.
“Chủ tử… chủ tử, anh làm sao vậy?” Sùng Văn thận trọng nhìn Mạc Tuân, anh cảm thấy chủ tử nhà mình bây giờ đang xoay vòng ở đó… có hơi ngốc ngốc.
Mạc Tuân ngắng đầu, đôi mắt thâm thúy rơi trên mặt Sùng Văn: “Kết quả này sẽ không sai chứ?”
“Đương nhiên không sai ạ.”
Bì Bì và Tinh Tinh đều là con của tôi?”