Chương :
“Bà không phải má Ngô, bà rốt cuộc ai?” Mạc Nhân Nhân phòng bị lạnh giọng mắng.
Má Ngô cười cười, nụ cười kia khiến người ta sởn cả gai óc: “Tôi là ai không quan trọng, đại tiểu thư, cô chỉ cần biết, Lê Hương cứu không được cô!”
vietwriter.vn
Giây phút đó Mạc Nhân Nhân gần như khẳng định tất cả phỏng đoán trong lòng, bà chỉ hận chính mình quá ngu, phát hiện quá muộn.
Bà dùng móng tay thật dài dùng sức cào nát lòng bàn tay mình, sau đó lặng lẽ đưa tay ra phía sau, ở bên trong ghé salon dùng máu trong lòng bàn tay mình viết xuống một chữ “Liên”, đây là bà lưu cho Lê Hương!
Bà tin tưởng Lê Hương sau khi trở về nhất định sẽ phát hiện!
vietwriter.vn
Mạc Nhân Nhân vừa viết, vừa phòng bị nhìn chằm chằm má Ngô: “Bà biết Lê Hương? Bà rốt cuộc là ai?”
Nói rồi trong đôi mắt Mạc Nhân Nhân liền bốc cháy lên liệt hỏa cừu hận hừng hực: “Tôi hẳn là hỏi, bà là gì với Trầm Tiểu Liên, Trầm Tiểu Liên lại là ai Chuyện xảy ra năm đó có phải đều là các ngươi một tay bày kế, các ngươi hại chết con tôi, khiến Mạc gia cửa nát nhà tan, rốt cuộc có ý gì?
“Các ngươi hiện tại lại xuất hiện, các ngươi lại muốn làm cái gì, các ngươi tiếp cận Mạc Tuân, tiếp cận Lê Hương, muốn làm thứ gì?”
Má Ngô lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng bà ta cầm thuốc từng bước một tới gần Mạc Nhân Nhân: “Thật không hỗ là thiên kim đại tiểu thư của Mạc gia, lại để cho mày xem thấu, nhưng đáng tiếc, mày chét rồi miệng chắc là sẽ không nói chuyện, bí mật này sẽ không có ai biết.”
“Mày cho rằng chúng mày có thể thoát được à, Lê Hương sẽ trở lại thật nhanh, con bé sẽ cứu tao, con bé sẽ đích thân vạch trần tất cả, từng bước từng bước bắt lại bọn rắn rết độc ác chúng mày!” Mạc Nhân Nhân căm hận nói.
Má Ngô giật mình, lúc này cái chuông ngang hông phát ra thanh âm cổ hoặc, sắc mặt Mạc Nhân Nhân trắng bệch, đầu giống như nổ tung, trực tiếp thống khổ nằm trên ghé sa lon.
“Đại tiểu thư, được rồi, không cần nói nữa, tao biết mày rất mệt mỏi, nào, ngoan ngoãn uống thuốc đi!”
Mạc Nhân Nhân mất đi năng lực chống đỡ, bà quá đau, giọng nói má Ngô đang không ngừng dụ dỗ bà, bà hiện tại chỉ muốn giải thoát.
Mạc Nhân Nhân há miệng ra, má Ngô đút hai viên thuốc vào.
Rất nhanh, con ngươi Mạc Nhân Nhân tan rả, bà ngã xuống.
Làm xong hết thảy, má Ngô giơ tay lên, xé mặt nạ da xuống, lộ ra bộ mặt của mình.
Bà ta chính là… Họa Phi mắt tích đã lâu.
Họa Phi trong chiến dịch lần trước bị Lê Hương và Mạc Tuân liên thủ đánh thảm bại, cũng may khứu giác bà ta nhạy, trốn khỏi một kiếp.
Hiện tại Mạc Tuân giăng lưới bắt bà ta, cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, bà ta cải trang thành má Ngô đã nằm vùng ở cạnh nhân vật then chốt – Mạc Nhân Nhân.
Lê Hương!
Họa Phi thực sự hận chết Lê Hương, ở trên tay Lê Hương bà ta đã đánh gãy đôi nhỉ nữ của mình, Mạc Nhân Nhân trước khi chết nghĩ tới đều là Lê Hương, Họa Phi quá không cam lòng.
Họa Phi lấy điện thoại ra, bám một số điện thoại.
Rất nhanh, bên kia điện thoại tiếp thông, một giọng nói như chim hoàng oanh truyền tới: “Alo, Họa Phi.”
Trên gương mặt Họa Phi lộ ra cung kính: “Công chúa, bên này của tôi đã làm xong.”
Bên kia chính là Trầm Tiểu Liên, công chúa Giao Nhân tộc.