Chương :
Thế lực Giao Nhân tộc vẫn thẩm thấu ở Hoa Tây Châu, cho nên bọn họ so với ai khác đều đã biết trước một bước thân thế Liễu Anh Lạc, mấy năm nay Giao Nhân tộc một mực phía sau màn bày ra tất cả mọi chuyện xảy ra ở Mạc gia.
vietwriter.vn
“Được, rất tốt, chuyện ké tiếp giao cho bàlàm, cần phải cần thận.” Trầm Tiểu Liên nói.
“Vâng, công chúa.” Họa Phi cung kính cúp điện thoại.
Liễu Anh Lạc đi ra, bà chuẩn bị trở về, thế nhưng đi trên đường bà đột nhiên dừng bước, bởi vì bà có một loại dự cảm rất xấu.
Vừa rồi trạng thái Mạc Nhân Nhân rất kém, bà có thể gặp chuyện không may hay không?
vietwriter.vn
Liễu Anh Lạc không yên lòng Mạc Nhân Nhân, bà lại xoay người lại.
Đi tới trên sân cỏ biệt thự, rất xa bà liền nghe được tiếng xe cứu thương chói tai, phía trước hai chiếc xe cứu thương ngừng lại.
Hiện tại bên trong biệt thự đèn đuôc sáng trưng, có người mang Mạc Nhân Nhân ra ngoài.
Cái túi trong tay Liễu Anh Lạc trong nháy mắt rơi trên sân cỏ, đồng tử co rút, dường như lập tức sẽ mắt đi hơi thở, bà lúc này chạy đến bằng tốc độ nhanh nhát.
Bà đẩy đoàn người ra, rất nhanh đã thấy được Mạc Nhân Nhân, hiện tại Mạc Nhân Nhân không hề có sinh khí nằm trên băng ca màu trắng.
“Nhân Nhân!” Liễu Anh Lạc chạy tới, đưa tay dùng sức lay Mạc Nhân Nhân: “Nhân Nhân, cô làm sao vậy, cô mau tỉnh lại đi!”
“Mạc tiểu thư nuốt thuốc tự sát.” Một bác sĩ nói.
Nuốt thuốc tự sát?
Bốn chữ này nổ tung bên tai Liễu Anh Lạc, bà không thể tin lắc đầu, làm sao có thể, vừa rồi bà ấy còn hoạt bát ngồi đối diện nói chuyện với bà mà!
Liễu Anh Lạc chậm rãi giơ tay lên, sờ soạng tay Mạc Nhân Nhân, lạnh, lạnh giống như khối băng.
Liễu Anh Lạc nhớ tới nhiều năm trước, bà đứng trong hành lang bệnh viện, cũng là những bác sĩ mặc áo blouse trắng ôm đứa bé trong bụng Mạc Nhân Nhân ra, đứa bé kia toàn thân bằm đen, thân thể đều cứng lên, cũng lạnh như thế, lạnh không chút nhiệt độ.
“Nhân Nhân!” Hai mắt Liễu Anh Lạc nhanh chóng đỏ: “Nhân Nhân, cô mau tỉnh lại, cô mau tỉnh lại đi a, cô không phải hận tôi sao, cô hận tô mà, tôi còn chưa chết, cô sao lại đi trước…”
Lúc này má Ngô vọt tới, trực tiếp đẩy Liễu Anh Lạc: “Được rồi, cô đừng giả mù sa mưa nữa, người mà đại tiểu thư: không muốn thấy nhất trong cuộc đời này là cô!”
Liễu Anh Lạc không hề phòng bị, lập tức bị đẩy té ngồi trên mặt đất, tay bà rách da, nhanh chóng chảy máu ra.
Thế nhưng bà không có chú ý tới vết thương mình, ánh mắt của bà thủy chung rơi trên người Mạc Nhân Nhân, Mạc Nhân Nhân bị bác sĩ đặt lên xe, xe cứu thương kêu lên inh ỏi rời đi.
Má Ngô vênh váo nhìn Liễu Anh Lạc: “Liễu Anh Lạc, cô chính là sao chổi nhiều năm trước cô khiến cả Mạc gia gà chó không yên, hiện tại cô trở lại một cái, Đại tiểu thư liền nuốt thuốc tự sát, cô vì sao không rời Mạc gia xa một chút!”
“Ah, tôi nhớ ra rồi, vừa rồi cô và đại tiểu thư ở trong phòng nói chuyện lâu như vậy, có phải cô lại kích thích đại tiểu thư hay không, tôi nghi ngờ cô là có ý, hiện tại tôi liền báo cảnh sát, cô có hiềm nghỉ rất lớn!”
Má Ngô lập tức lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, rất nhanh Liễu Anh Lạc đã bị mang đi.
Liễu Anh Lạc bị giam trong căn phòng nhỏ, bà ngồi ở trong góc, co ro chính mình.