Chương :
Bố Trầm mẹ Trầm từ trên xuống dưới nhìn Mạc Tuân mắy lần, chất vải sang trọng khoác lên thân Mạc Tuân, chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay rắn chắc, toàn thân cộng lại trên cả nghìn vạn lần rồi, tất cả đều là tiền.
vietwriter.vn
Đôi mắt thâm thúy của Mạc Tuân nhàn nhạt quét qua bố Trầm Mẹ Trầm còn có Trầm Tiểu Liên, anh cũng không lập tức tiếp lời Trầm Tiểu Liên, mà là ôn tồn nhéo nhéo tay Lê Hương: “Trên sân thượng gió lớn, có lạnh không?”
Lê Hương lắc đầu: “Em vẫn ổn.”
Mạc Tuân giơ lên ngón tay rõ khớp xương cởi áo khoác ngoài trên người ra, sau đó khoác trên bờ vai oánh nhuận của cô.
Áo khoác ngoài của anh rất lớn, bọc hết cơ thể nhỏ nhắn của cô, chỉ để lại cái đầu nhỏ, ngón tay anh thông thạo lật qua lật lại, thay cô cài chắc nút áo: “Em đứng yên ở đây đừng đi đâu cả.”
vietwriter.vn
“Biết rồi, anh đi đi.”
Mạc Tuân lúc này mới nhắc chân dài tiến lên, đi về phía Trầm Tiểu Liên, anh cao ngất đứng nghiêm, ánh mắt rơi trên mặt Trầm Tiểu Liên: “Nơi đó nguy hiểm, qua đây.”
Giọt nước mắt trong mắt Trầm Tiểu Liên như chặt đứt, không gì sánh được ủy khuất rơi xòa xuống: “Đại ca ca, anh đừng lo cho em, em biết chị Lê không thích em, chị Lê sẽ hiểu lầm, em không muốn để anh kẹp ở giữa khó xử.”
Lê Hương đột nhiên bị lôi vào: “…”
Sao cô cảm giác mình như một con mụ ác độc chuyên chia rẽ uyên ương thê này?
Ánh mắt Mạc Tuân cũng chẳng chút động đậy, ngay cả giọng nói cũng bằng bằng không chút phập phồng, anh trầm giọng nói: “Lê Hương là người phụ nữ của tôi, mà cô, cái gì cũng không phải, cho nên cô ấy sẽ không hiểu lầm, tôi cũng sẽ không khó xử.”
Trầm Tiểu Liên: …”
Trầm Tiểu Liên sợ ngây người, ả khiếp sợ kinh ngạc nhìn Mạc Tuân trước mắt, anh… anh đến tột cùng có thể làm người thoải mái không, có biết nói chuyện không?
Anh đây là tới cứu ả sao?
Anh là cảm thấy tốc độ ả nhảy lầu quá chậm, muốn đẩy cô à?
Bàn tay xuôi bên người của Trầm Tiểu Liên trong nháy mắt siết thành quyền, trong đôi mắt to ực nước rất nhanh lóe lên vài phần ác độc, tối hôm qua Mạc Tuân cố ý gọi ả đứng bên ngoài phòng khách sạn nhục nhã ả, phần nhục nhã kia ả hiện tại còn nhớ trong lòng.
Nhưng Mạc Tuân dừng nhục nhã ả chưa ư, chưa hè!
“Đại ca ca, vậy em an tâm rồi, em thật sự sợ mình làm phiền anh, xuất thân em không tốt, mệnh lại khổ, sống mà một chút ý nghĩa cũng không có, anh để em chết đi!” Trầm Tiểu Liên làm bộ lại muốn nhảy xuống.
Lúc này sau lưng truyền tới tiếng nói lãnh đạm của Mạc Tuân: “Sự kiên nhẫn của tôi là hữu hạn, nếu cô có ý chọn nhảy lầu, vậy tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô, tôi sẽ sai người nhặt xác cho cô.”
..” Trầm Tiểu Liên trực tiếp hóa đá trên ban công, chao đảo trong gió.
Nước mắt trên mặt ả bị cơn gió lớn thổi khô, hiện tại ä hết sức xấu hổ, nhảy cũng không được, không nhảy cũng không được, ả cũng không biết quyền chủ động nhảy lầu mà mình chiếm giữ tuyệt đối sau một hồi lại sao đẩy ả tới tình cảnh lúng túng như thé.
Lê Hương toàn bộ hành trình thờ ơ lạnh nhạt lấy, cô không nói gì.
Trầm Tiểu Liên chắc chắn sẽ không nhảy lầu, cái này là cô và Mạc Tuân đồng nhận thức, hiện tại Trầm Tiểu Liên diễn xong vở kịch, mà Mạc Tuân không dựa theo kịch bản của ả, làm ả bối rồi.