Chương :
Lúc này bố Trầm mẹ Trằm nhanh chóng mở miệng nói: Tiểu Liên, con mau xuống đây đi, yêu nhau nhiều cắn nhau đau, vị… vị tiên sinh này là quá lo lắng quan tâm con, cho nên mới nói như vậy, nơi đó nguy hiểm, con mau xuống đây.”
vietwriter.vn
“Đúng vậy Tiểu Liên, bố mẹ biết con không muốn sống với Ngô Hạo, được, bố mẹ đều đồng ý với con, con xem vị tiên sinh này cũng không tệ, về sau để vị tiên sinh này chăm sóc con đi.”
Bồ Trầm mẹ Trằm trực tiếp ÿ lại Mạc Tuân, hận không thể đưa Trầm Tiểu Liên đến trên giường Mạc Tuân.
Trầm Tiểu Liên thút tha thút thít, không gì sánh được ủy khuất nhìn Mạc Tuân, sau đó ả khẽ dịch người, từ trên ban công đi xuống.
“Đại ca ca, xin lỗi, đều là lỗi của em, lần này là em quá tùy.
vietwriter.vn
hứng…” Trầm Tiểu Liên đi tới trước mặt Mạc Tuân chủ động nhận sai với anh, nhưng lời vẫn chưa nói hét, Trầm Tiểu Liên hai mắt vừa nhắm, yếu ớt ngắt xỉu.
Thân thể nhỏ yếu của Trằm Tiểu Liên trực tiếp ngã trong lòng Mạc Tuân.
Mạc Tuân vươn tay, nhưng không phải ôm ả, mà là trực tiếp đưa đầy ả tới chỗ Sùng Văn.
Sùng Văn tiếp nhận Tràm Tiểu Liên, sau đó ôm ngang ả lên: “Trầm tiểu thư, để tôi, tôi tới ôm cô.”
Trầm Tiểu Liên ngắt xỉu, thái dương giần giật, Bố Trầm Mẹ Trầm đi tới biệt thự Mạc Tuân, bọn họ giống như nhà quê mới lên tỉnh, nhìn nghẹn họng nhìn trân trối.
Bởi vì từ ngữ thiếu thốn, bọn họ một đường “oa oa oa” thán phục.
– Trời ạ, cái biệt thự này thật lớn a, giá trị rất nhiều tiền nhỉ!
Cái bình hoa này tôi thấy qua trên tỉ vi, hình như là đồ cổ giá trị liên thành đó.
– Cái sô pha này thật là mềm, tôi thật muốn nằm trên này đánh một giác.
Lúc này người làm nữ trong phòng khách uyển chuyển nhắc nhở: “Tiên sinh không thích người khác đụng vào vật của ngài ấy, cho nên…”
Hỗn xược! Mày là một hạ nhân nho nhỏ, cũng dám lên giọng với bọn tao, mày biết bọn tao là ai không?” Mẹ Trầm hung dữ lên tiếng răn dạy, nước bọt phun tứ tung.
Người làm nữ nhìn Mẹ Trầm, mê mang lắc đầu, là một đứa trẻ rất thành thật: “Tôi không biết, các người… là ai?”
Mẹ Trầm đặt mông ngồi trên ghế sa lon, một bộ vênh váo hồng hách, hận không thể hất cằm lên trời: “Mày thật là có mắt không tròng, nhìn dáng vẻ mày chưa thấy qua việc đời tao sẽ nói cho ngươi biết! Chúng tao bố mẹ vợ tương lai của tiên sinh nhà mày, cũng chính là chủ nhân của biệt thự này!”
Người làm nữ nhanh chóng há to miệng, vẻ mặt viết – chuyện cười này… nỗ cũng hơi to rồi đó!
Bố Trầm dương dương đắc ý: “Không nghĩ tới Tiểu Liên nhà tôi có tiền đồ đến thé, leo được đến người đàn ông có tiền như vậy, cái này ở trong mơ tôi cũng không dám nghĩ.
Nếu như không phải ngại vì người làm nữ ở đây, bố Trầm mẹ Trầm đều phải ôm đầu cười trộm hồi lâu, giấc mộng này quá đẹp.
Lúc này một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Lê Hương tới.
Người làm nữ thấy được Lê Hương đơn giản là vẻ mặt chấn kinh dạng đột nhiên gặp được chủ kiến: “Lê tiểu thư, cô xem bọn họ…”
Người làm nữ không thể tin được, bố vợ tiên sinh nhà cô là Lệ Quân Mặc, đệ nhát thủ phủ toàn cầu, mẹ vợ tiên sinh là Lâm Thủy Dao, Nữ Vương Đại Nhân của Lan Lâu Cổ Quốc, từ lúc nào bó mẹ vợ tiên sinh biến thành hai con quỷ trước mát thê này, thật là dọa người!