Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 1653-1658

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Lúc này bàn tay bà đặt ở dưới bị một bàn tay to lớn nắm lấy, Liễu Anh Lạc giật mình, muốn dùng sức rút tay mình vê.

Thế nhưng rút không được, Mạc Từ Tước nắm bà thật chặt.

Trong phòng ăn nhiệt độ tăng lên, tràn đầy ái muội.

Tối hôm nay là một đêm không ngủ.

Tiểu Bì Bì tắm, Liễu Anh Lạc giúp cậu mặc quần áo: “Bì Bì, con có cái gì… nói với bà nội không?”

Tiểu Bì Bì ha hả cười: “Bà nội, con sai rồi, ta chỉ là cảm thấy ông nội thật đáng thương, cho nên ra tay giúp đỡ ông nội thôi à.”

Quả nhiên.

“Bì Bì, chuyện của người lớn con nít không hiểu, cũng không cân tham dự.”

Tiểu Bì Bì ngoẹo đầu nhỏ nhìn Liễu Anh Lạc: “Bà nội, trong lòng bà suy nghĩ cái gì, lại không nói ra, con chỉ có thể giúp bà nói thôi à.”

Liễu Anh Lạc cứng đờ: “…”

“Bà nội, miệng là để làm gì, chính là để nói ra đó, trong lòng bà nghĩ gì, đều phải nói cho ông nội nghe, bằng không ông nội làm sao hiểu được, còn nữa, yêu cũng phải lớn tiếng nói ral”

Tiểu quỷ này quá khôn, cái gì cũng hiểu.

Liễu Anh Lạc thương yêu sờ sờ tiểu sữa túi khuôn mặt nhỏ nông.

Lúc này tiếng đập cửa vang lên, Mạc Từ Tước thân cao chân dài đứng ở cạnh cửa: “Bì Bì, còn chưa ngủ?”

Liễu Anh Lạc ngước mắt vừa nhìn, Mạc Từ Tước đã tắm xong rồi, mặc trên người bộ đồ ngủ tơ lụa màu đen, mái tóc ngắn ướt nhẹp ghé vào trên trán, dính một thân hơi nước thanh bản, ông có vẻ càng phá lệ tuổi trẻ anh tuần.

Đôi đôi mắt u trầm nhìn Bịch Sữa Nhỏ, sau đó rơi trên mặt bà, ánh mắt nóng bỏng.

Ông đang thúc giục.

Thúc dục bà trở về phòng.

“Ông nội, con xong rồi, bà nội, trở về đi.” Bịch Sữa Nhỏ tự: mình chui vào trong chăn, nhắm mắt lại ngủ.

Đối với Tiểu Bì Bì một giây đã ngủ, Liễu Anh Lạc”…”

Liễu Anh Lạc đứng dậy, đi ra ngoài.

Phòng ngủ chính.

Liễu Anh Lạc tắm xong, sau đó khoác một thân đồ ngủ bằng lụa đi ra.

Trên giường không có ai, bà nghiêng mắt nhìn, Mạc Từ Tước đứng trên ban công, cong người, một tay ông chống trên lan can khắc hoa, giữa hai ngón tay thon dài kia kẹp một điều thuốc, gió lạnh bên ngoài thổi phình rung động áo ngủ trên người ông.

Nghe được tiếng động, ông chậm rãi ngoái đầu nhìn lại.

Khói mù lượn lờ, đôi mắt u trầm rơi trên người bà, trên dưới nhìn vài lân, sau đó nheo lại mät.

“Tắm xong?”

Chương :

Giọng ông khàn khàn không nói ra được gợi cảm trêu người.

Trong đêm tối Mạc Từ Tước khiến người ta không chống cự được, trong ưu nhã cao quý lộ ra tà mị, ánh mắt nhìn bà như là bà không mặc quần áo.

Liễu Anh Lạc gật đầu: “Dạ.”

Mạc Từ Tước dập tắt mầu thuốc lá trên tay, sau đó nhắc chân dài đi tới, ông đóng lại cửa sân thượng.

Trong phòng, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Rất nhanh, bước chân ông vững vàng đi tới, mang theo ý tứ xâm lược mãnh liệt.

Liễu Anh Lạc lui về phía sau: “Mạc Từ Tước, chờ… chờ một chút…”

Bà đã bằng lòng làm Mạc phu nhân của ông rồi, tuy là ông không có nói rõ, nhưng bà biết cửa ải này nhất định phải qua.

Con người ham muốn cao này.

Nhưng động tác ông quá trực tiếp, bà rất khẩn trương.

Lưng Liễu Anh Lạc đụng đến cạnh bàn, đột nhiên trong tầm mắt tối sầm, Mạc Từ Tước cúi người hôn lên môi bà.

ƯmI Ông hôn cường thê bá đạo, như cuông phong mưa xôi tập kích đến, lập tức cướp đi hô hắp của bà.

“Anh không muốn nghe, chỉ muốn… làm.” Thanh âm ông khàn khàn lẫm bằm nói.

„” Liễu Anh Lạc nhanh chóng đưa tay chống lên lồng ngực ông, không chịu nỏi thế tiến công mãnh liệt như vậy thế.

Mạc Từ Tước giữ chặt thắt lưng mềm của bà, ung dung lắc một cái, thân thể của bà bị đầy lên, nằm ở trên bàn.

Mạc Từ Tước tự tay, trực tiếp đi vén làn váy của bà.

Liễu Anh Lạc nhanh chóng đè ông xuống: “Đừng.”

“Làm sao vậy?” Mạc Từ Tước ghé vào trên người bà, đôi môi mềm hôn mặt bà: “Canh của em chuẩn bị anh đã ăn rồi, không phải nói ngày mai không để anh xuống giường được sao, anh đã chuẩn bị xong rồi.”

Mặt của Liễu Anh Lạc trắng đỏ đan xen, bà không nói gì, chỉ là ngón tay dùng sức kéo lại làn váy của mình, làm cho váy bị nhăn nhúm.

Ông làm bà sợ.

Bắt kể là lúc Mạc gia thái tử gia còn trẻ quyền khuynh Đề Đô, hay là đế vương cường đại giới thương nghiệp hiện tại, ông quen thói cường thế, ở trên giường lại càng thêm bá đạo.

Mạc Từ Tước chôn đầu trong suối tóc của bà, ngửi mùi thơm trên người bà: “Anh Lạc, em bây giờ còn xấu hỗ giống như thiếu nữ vậy, A Đình của chúng ta đều lớn như vậy, lại để cho anh thấy… dáng vẻ thùy mị của thiếu phụ thế hả.”

Vô sỉ! Liễu Anh Lạc bắt đầu giãy giụa, lúc này du chuông điện thoại vang lên, điện thoại của ông.

“Có người gọi kìa, mau bắt máy.”

Mạc Từ Tước không chịu: “Lúc này còn quản điện thoại, cố ý dập hứng của anh?”

Điện thoại của ông đặt trên bàn, Liễu Anh Lạc vươn tay cằm tới, trực tiếp nhấn nút trả lời.

“Alo, Mạc tổng” Một giọng nói nũng nịu truyền tới, là Lý Ngọc.

Chương :

Liễu Anh Lạc bị kìm hãm, nhanh chóng ngoái đầu lại nhìn ông.

Mạc Từ Tước bị cái nhìn này của bà làm vui, bàn tay xuyên vào mái tóc dài của bà, nâng mặt bà lên hôn: “Ghen?”

“Mạc tổng, tại sao không nói chuyện, bây giờ đang làm gì đó, em quấy rối anh rồi sao?” Lý Ngọc hỏi.

Lý Ngọc còn không có buông tha Mạc Từ Tước, hiện tại một mực dây dưa ông.

Mạc Từ Tước cũng không lấy điện thoại, nhướng mày, đuôi lông mày hẹp dài toàn bộ rạo rực tỏa ra vẻ thành thục mị hoặc: “Đồ của vợ tôi mới vừa cởi được phân nửa, cô liền gọi tới, cô nói quấy rầy hay không?”

Liễu Anh Lạc mở miệng, dùng sức cắn khóe môi của ông.

Ông làm sao thế?

Mạc Từ Tước bị đau, nhíu lên mày kiếm, ngón tay thon dài nắm được má của bà, bóp má bà nhả ra.

Khóe môi của ông bị cắn rách da rồi, chảy máu ra, trên môi đỏ mọng của bà cũng dính vào vài giọt, màu máu đỏ càng tôn lên vẻ yêu dã của bà.

Người phụ nữ từng tuổi này, còn kiều mị không chịu nổi như thế, không phải câu nhân thì là cái gì?

Ông động thủ, cởi đai lưng bên hông mình.

Thấy ông quyết tâm rồi, con ngươi Liễu Anh Lạc co rụt lại, sắc mặt đỏ muôn nhỏ máu: “Mạc Từ Tước, anh dám!”

Ông còn đang nghe điện thoại đó! Bà muốn biểu đạt mình tức giận, thế nhưng lời ra khỏi miệng, bà phát hiện tiếng nói mình vừa mềm lại vừa kiều.

Bà nhất thời cảm thấy không đất dung thân, thẹn thùng vô cùng, Bì Bì đã lớn như vậy.

Mạc Từ Tước gợi lên môi mỏng, ngay cả trong thanh tuyến trầm thấp đều dính vào vài phần sung sướng, cởi xong dây lưng, ông lại cúi người, hôn đôi môi bà đỏ mọng: “Muốn à?”

“Không muốn!” Bà đầy ông.

Trong tầm mắt là gương mặt anh tuấn phóng đại của người đàn ông, anh tuần đến hoàn mỹ, dây lưng đã buông lỏng, lộ ra lồng ngực to lớn, người đàn ông tuổi, thật đúng phong hoa chính thịnh, bắp thịt rắn chắc không có một chút sẹo lồi, liên miên chập chùng, đường thắt lưng chặt khít, tạo thành tam giác ngược hoàn mỹ.

“Muốn thì muốn thôi, cũng không ai chê cười em, dù sao, chúng ta xa nhau đã nhiều năm như vậy, hai lần đầu em lại ngủ say, em cũng… ướt đẫm mà…”

Lúc còn trẻ tuy là luôn là mưa gió và trắc trở, nhưng cũng vui vẻ, tùy ý hưởng thụ lấy thân thẻ trẻ trung và cảnh xuân tươi đẹp lẫn nhau.

Khi đó không cảm thấy đủ, đột nhiên có một ngày bà liền biến mắt.

Theo số ngày quen biêt, ông chạm vào bà là cực ít.

Liễu Anh Lạc cũng nhớ lại xưa kia, khi đó bà đến kỳ kinh hay lúc mang thai A Đình, ông đều không có buông tha bà.

Chuyện cũ như mộng.

Ông vẫn còn nói những thứ vô liêm sỉ này.

Liễu Anh Lạc đỏ mặt, giống như tôm luộc chín, trên phương diện này, bà chưa bao giờ là đối thủ của ông, nhưng lại không theo kịp nhịp điệu của ông.

“Mạc tổng,” điện thoại còn không có cắt đứt, giọng Lý Ngọc lại truyền tới: Xem dáng vẻ của Mạc phu nhân, chắc là cái loại này không hiểu gợi cảm nhỉ! Bà ấy có thể thỏa mãn anh?”

Chương :

Nói rồi Lý Ngọc tự tin cười đắc ý nói: “Nếu như bây giờ anh tới phòng em, em cam đoan sẽ phục vụ anh sung sướng.”

Giọng nói nũng nịu của Lý Ngọc rõ ràng truyền đến.

Mạc Từ Tước không để ý người phụ nữ đầu điện thoại kia, ông vươn tay kéo làn váy Liễu Anh Lạc đang nắm chặt trong tay, kéo một cái, Liễu Anh Lạc lại buông lỏng tay.

Ông lại bị khựng lại, nhanh chóng ý thức được của bà không thích hợp: “Làm sao vậy?”

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vừa rồi của Liễu Anh Lạc đã biến trắng rồi, bà lắc lắc đầu: “Em không sao.”

“Mạc tổng” Lý Ngọc vẫn còn đang gọi.

Mạc Từ Tước cầm điện thoại lên, u nhiên cười nói: “Về sau đừng tùy tiện phát dâm nữa, kêu loạn lần nữa lập tức đưa cô đến kỹ viện đáy.”

Mạc Từ Tước ném lại một câu, trực tiếp cúp điện thoại, ông ném điện thoại vào trên bàn, sau đó ôm ngang Liễu Anh Lạc lên.

Vài bước đã đến bên giường, ông đặt bà lên chiếc giường êm ái: “Nói, đến tột cùng làm sao vậy?”

Liễu Anh Lạc nghe lời Lý Ngọc nói ban nấy, chỉ là đột nhiên nghĩ tới chuyện của ông và Liễu Chiêu Đệ, ông và Liễu Chiêu Đệ từng ngủ với nhau, còn sinh một đứa con trai.

Liễu Anh Lạc lại nghĩ tới con của bọn họ Mạc Tử Tiễn trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa, trong lòng càng đau đến không thở được.

“Mạc Từ Tước, cô ấy nói rất đúng, em chính là một người không biết tình thú không thỏa mãn được anh.”

Nghe lời này, Mạc Từ Tước chậm rãi câu môi, cười lạnh: “Liễu Anh Lạc, em không biết tình thú không phải chuyện một hai ngày, sao bây giờ lấy ra nói, không muốn làm với anh thì cứ nói, đừng có dùng thỏa mãn với không thỏa mãn tới qua loa tắc trách anh.”

Ánh mắt của ông rất sắc, giống như tia X quang xuyên thủng bà.

Liễu Anh Lạc tránh mắt, ông và bà cuối cùng vẫn có khúc mắc.

Ngũ quan anh tuần sắc bén của Mạc Từ Tước bình tĩnh, chỉ là cả người rất lạnh: “Anh hỏi em lần nữa, đêm nay em đến tột cùng có chịu làm Mạc phu nhân hay không?”

Ông càng đè nặng chữ “Mạc phu nhân”, đang nhắc nhở bà nghĩa vụ vợ chồng.

Liễu Anh Lạc nhẹ nhàng nhắm hai mắt, không trả lời.

Mạc Từ Tước đứng lên, ông cởi đồ ngủ, thay áo sơ mi đen và quần, sau đó xoay người rời cửa.

“Oanh” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.

Mạc Từ Tước đi.

Đã trễ thế này, ông lại ra ngoài.

Liễu Anh Lạc ngồi cuộn tròn ở trên giường, kỳ thực bà cũng không muốn như vậy, thế nhưng mỗi người phụ nữ trong tình yêu đều không chấp chứa được một hạt cát, ông và Liễu Chiêu Đệ là sự thật.

Còn có con gái của bà, tự trách và đớn đau sâu đậm đang không ngừng hành hạ bà.

Trong công ty.

Mạc Từ Tước ngồi ở trên ghế da đen, giữa ngón tay thon dài kẹp lấy điều thuốc.

Chương :

Trong phòng làm việc đều tràn ngập mùi thuốc lá, trong gạt tàn thuốc đầy mẫu thuốc.

Ông đã hút rất lâu rồi.

“Tiên sinh,” Lúc này Diệp quản gia đã đi tới, đưa một cái bọc nhỏ lên: “Đây là đồ ngài muốn, chỉ cần ăn cái này, sẽ liệt hỏa đốt người, trừ phi có phụ nữ, bằng không không có thuốc nào chữa được.”

Mạc Từ Tước ngước mắt, giữa làn khói lượn lờ liếc nhìn cái bọc nhỏ kia.

Diệp quản gia theo Mạc Từ Tước máy chục năm, ông liếc mắt liền nhìn ra tiên sinh nhà mình chưa thỏa mãn dục vọng, phu nhân không cho ông chạm vào.

Diệp quản gia đoán, cái bọc nhỏ này chắc là cho phu nhân ăn.

Hành động này rất cực đoan, thế nhưng hình như tiên sinh làm được chuyện này.

Nhưng, Diệp quản gia chần chờ lên tiếng nói: “Tiên sinh, hiện tại quan hệ giữa ngài và phu nhân vừa mới hòa hoãn một chút, nếu như dùng thuốc này, sợ là phu nhân…”

Mạc Từ Tước hút một hơi thuốc thật sâu, sau đó sẽ chậm rãi phun ra: “Rót cốc nước tới đây.”

“Vâng, tiên sinh.”

Diệp quản gia xoay người đi làm ngay.

Thế nhưng đi được một bước, bước chân của Diệp quản gia đột nhiên bị kiềm hãm, ông ngoái đầu nhìn lại, khiếp sợ nhìn Mạc Từ Tước: “Tiên sinh, ngài là muốn… uống thuốc?”

Mạc Từ Tước nhếch đôi môi mỏng, tối hôm nay ông nhất định phải có được bà.

Ông đã đợi không kịp, thời gian lặng yên trồn giữa kẽ tay, ông một giây cũng không muốn đợi.

Ông biết mình trở nên tham lam, ông muốn toàn thân toàn ý sở hữu bà.

Diệp quản gia đưa tới một cốc nước, Mạc Từ Tước đỗ thuốc bột vẫy vào, sau đó uống hết.

Cầm chìa khóa xe lên, ông đứng dậy, trở về biệt thự, tìm bà.

Ông muốn xem xem, bà nhẫn tâm với ông đến mức nào?

Trong biệt thự.

Liễu Anh Lạc nằm trên giường lớn mềm mại, lăn qua lộn lại không ngủ được, bà không biết ông đi đâu, đêm nay có thể trở về hay không.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng gõ cửa, có người ở bên ngoài gõ cửa.

Bà mở mắt ra: “Ai vậy?”

“Anh.”

Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.

Là Mạc Từ Tước.

Ông đã trở về.

Ông vậy mà đã trở về, bà còn tưởng rằng tối hôm nay ông sẽ không trở lại.

Liễu Anh Lạc mang giày, đứng dậy xuống giường, đi tới cạnh cửa, sau đó mở cửa phòng.

Ngoài cửa đứng nghiêm một thân ảnh mạnh mẽ, ánh mắt Mạc Từ Tước sâu thẳm nóng bỏng chăm chú dán trên mặt bà.

CHương :

“Anh… sao lại về?” Liễu Anh Lạc nhìn ông.

Mạc Từ Tước nhếch môi: “Em là hy vọng tôi không về, hay là tưởng tôi không về?”

Liễu Anh Lạc chau mày, không nói chuyện.

Mạc Từ Tước vươn bàn tay nỗi rõ gân xanh, chế trụ cổ tay bà mảnh khảnh: “Anh Lạc, em đã đồng ý với anh, làm Mạc phu nhân một tháng, cho nên dù em không yêu, trong một tháng này em phải diễn rằng em yêu anh, em hiểu chưa?”

Yêu, hay không yêu…

Bà yêu mà.

Cho nên, căn bản cũng không cần phải diễn.

Trong tròng mắt sâu thẳm của Mạc Từ Tước dâng lên vài phần dịu dàng, ông nắm bàn tay mềm mại của bà, đặt trên gương mặt mình.

Rũ xuống đôi mắt anh tuần, ông dùng gò má của mình cọ xát bàn tay bà, dáng vẻ cầu thương yêu.

Rất ngoan, rất mềm.

Liễu Anh Lạc rất nhanh đã nhận ra ông không bình thường, bởi vì hiện tại nhiệt độ cơ thể ông rất nóng, gần như muốn cháy tay của bà.

“Mạc Từ Tước, anh sao vậy, trên người anh sao lại nóng như thế?”

“Anh Lạc, giữa chúng ta vẫn là anh tiến thêm một bước, em lùi một bước, lúc này đây anh tiến thêm một bước, em đừng lui nữa, được không?”

“Có ý gì?”

“Tiên sinh, người đã mang đến, ở trong phòng khách.” Lúc này Diệp quản gia đi tới, thấp giọng báo cáo.

Liễu Anh Lạc nhìn thoáng qua phòng khách dưới lầu, đứng nơi đó là Lý Ngọc.

Lý Ngọc tươi cười rạng rỡ đứng ở nơi đó, còn ỏn ẻn kêu một tiếng: “Mạc tổng, em ở chỗ này chờ anh đó.”

Người này sao lại tới rồi?

“Anh Lạc, trên người anh khó chịu.” Mạc Từ Tước nhìn bà, khàn khàn nói một câu.

Liễu Anh Lạc đã cảm thấy cả người ông như thiêu đốt: “Mạc Từ Tước, anh làm cái gì với bản thân anh thế hả?”

“Anh bỏ thuốc chính mình, Anh Lạc, anh muốn em.”

Đôi mắt hạnh trong suốt của Liễu Anh Lạc đột nhiên co rụt, ông lại bỏ thuốc mình, ông điên rồi phải không?

“Mạc Từ Tước, lần này anh đùa quá trớn rồi đấy!” Liễu Anh Lạc dùng sức rút tay mình về.

Bàn tay nhỏ mềm mại rút ra từ trong lòng bàn tay, Mạc Từ Tước chậm rãi ngồi dậy, ông nhìn bà khàn giọng cười nói: “Anh Lạc, trò chơi này đã bắt đầu rồi, em phải chơi.”

Mặt Liễu Anh Lạc lạnh xuống, người đàn ông này một chút cũng không đổi, ông đang buộc bà, bức bà đến tuyệt cảnh.

“Nếu như em không đồng ý thì sao, anh sẽ làm thế nào, cùng Lý Ngọc dưới lầu lên giường?” Giống như Liễu Chiêu Đệ nhiều năm trước?

“Đúng vậy Anh Lạc, về sau chúng ta vẫn sẽ không thay đổi, anh vẫn sẽ yêu em, cưng chiều em, thương em như: cũ, thế nhưng anh không còn sạch sẽ nữa, cho nên Anh Lạc, em sẽ không bỏ rơi anh, đúng hay không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio