Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 1659-1665

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Mạc Từ Tước mềm mại nhìn bà, ông và bà đi qua nhiều năm như vậy, ở trong năm tháng gian nan nhát, ông đều chưa từng ruồng bỏ qua, đời này của ông chỉ có một người phụ nữ, đó chính là bà.

Người đàn ông có quyền thế ở đỉnh cao sẽ phải chịu rất nhiều dụ dỗ, nhát là đủ loại phụ nữ sẽ nhào lên người ông, thế nhưng, ông cho tới bây giờ chưa từng động tâm với bất kỳ một người phụ nữ nào.

Bà cùng Tô Thành quá trớn, ông hàng đêm mua say, ông không hề chạm vào ai.

Bà thả người nhảy vào biển khơi suốt máy chục năm nay, ông cũng không có.

Ông một mực giữ mình như vậy, đó cũng là điểm mấu chốt của ông, ông vẫn để lại cho ông và bà một khả năng.

Hiện tại, đích thân ông chặt đứt tất cả đường lui.

Thế gian gian nan nhất đúng là năm tháng, ông chịu được nhàm chán, giữ vững thân thể mình, ông chưa từng thua.

Hiện tại ông đặt tất cả tiền đặt cược lên, đánh cược một lần.

Thắng được thế giới, lại bại bởi bà, cũng là một loại kết cục.

Chỉ là, sẽ rất đáng tiếc.

Nếu bà làm cho ông thất bại thảm hại.

Liễu Anh Lạc làm sao không hiểu, bà cũng hiểu, vì sao từ Lan Lâu Cổ Quốc trở về, trở lại bên người ông, đó cũng là bởi vì tuy chuyện đời có rất nhiều tiếc nuối, nhưng ông vẫn đứng ở tại chỗ, đợi bà.

Ông dùng rồi nửa lưu quang của cuộc đời chờ bà.

Viền mắt Liễu Anh Lạc hồng hồng, rất nhanh khóe môi móc ra một độ cung lãnh đạm, bà nhẹ giọng nói: “Tùy anh.”

Bà xoay người, muốn đóng cửa.

Thế nhưng một bàn tay to vươn tới, chống đỡ lên ván cửa, ông từ phía sau ôm lấy bà.

Cánh tay người đàn ông mạnh mẽ khóa chặt thân thể bà, nhẹ nhàng khép mắt, ông cúi đầu hôn lên mái tóc bà, gần như thành kính: “Anh Lạc, lúc này em còn định… bỏ lại anh sao?”

Viền mắt Liễu Anh Lạc ướt át, dường như một giây kế tiếp sẽ rơi nước mắt xuống, bà chậm rãi tự tay, gỡ bàn tay của ông ra.

“Đừng mà…” Mạc Từ Tước không chịu buông tay.

Liễu Anh Lạc gỡ từng ngón tay của ông ra, chậm chạp kiên định đẩy ông ra.

“Oanh” một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Bà đóng cửa lại.

Để một mình ông ở lại chỗ này.

Bà chỉ thiếu chút nữa là nói một câu, ngủ với Lý Ngọc kia đi! Hai bàn tay xuôi ở bên người siết thành quyền thật chặt, Mạc Từ Tước cứng đờ ngoài cửa, một giây, hai giây, ba giây… ông chậm rãi giơ tay lên, gõ cửa.

“Cốc cốc”, chắc chắn mà có nhịp điệu.

“Anh Lạc, em không chịu mở cửa, không sao, chúng ta vẫn giống như trước đây, anh gõ cửa, cho tới khi cửa mở, có được hay không?”

Trong phòng Liễu Anh Lạc liền nghe được tiếng gõ cửa từng nhịp từng nhịp, bà chôn đầu ở bên mép giường, hai gối chụm lại, ôm đầu gối ngồi ở trên thảm.

Chương :

Bà sẽ không mở cửa.

Đây là mưu kế của ông.

Người đàn ông bên ngoài kia là cao thủ đùa bỡn quyền mưu, kỳ thực ông chơi tâm cũng không kém, ông từng bước ép sát, chĩa kiếm vào bà.

“Anh Lạc, anh thấy trên người nóng quá, dược tính lên rồi, càng ngày càng khó chịu, anh thật sự rất muốn em.”

Nhiệt độ cơ thể trên người Mạc Từ Tước nóng bỏng tay, ngay cả mỗi một lần hít thở đều là hơi nóng, Diệp quản gia làm việc luôn luôn chu đáo, thuốc này cũng là loại tốt nhát.

Ông lăn yết hầu, muốn hạ thấp xuống khô nóng trên người, thế nhưng nó đã bắt đầu cuồn cuộn, tất cả đều là hình dáng của bà.

Thuốc này giống như là một tấm gương phản chiếu, ánh mắt đầu tiên hiện lên chính là người phụ nữ muốn nhát, chấp niệm sâu nhất cuộc đời ông.

“Tiên sinh, vẫn khỏe chứ?” Diệp quản gia lo lắng hỏi.

Lúc này một chuỗi tiếng giày cao gót vang lên, Lý Ngọc lên lầu, cô ta nhanh chóng xông tới: “Mạc tổng, người ta đợi đã thật lâu.”

“Mạc phu nhân không đoái hoài gì đên anh, nhưng em lại yêu anh, anh sờ sờ tim em này, đang đập thình thịch đó…”

Lý Ngọc cầm bàn tay Mạc Từ Tước, đặt tay trên bộ ngực phập phòng của mình.

Trong phòng.

Liễu Anh Lạc nghe được rõ rõ ràng ràng âm thanh ở bên ngoài, Lý Ngọc này đã không thể chờ đợi.

A,” Lúc này Lý Ngọc kêu một tiếng: “Mạc tổng, anh bóp đau người ta quá.”

Liễu Anh Lạc nhanh chóng giơ tay lên, che kín lỗ tai mình, bà không nghe.

Mặc kệ ông và Lý Ngọc bây giờ đang làm cái gì.

“A…” Phía ngoài Lý Ngọc lại kêu một tiếng, vui mừng lại hưng phần: “Mạc tổng, anh dẫn em đến đâu thế ạ?”

Mạc Từ Tước mang Lý Ngọc đi, rất kích động.

Rất nhanh, bên tai Liễu Anh Lạc liền an tĩnh.

Bà chậm rãi đưa tay xuống, bên ngoài không chút thanh âm.

Ông đi rồi.

Ông mang theo Lý Ngọc đi rồi.

Đau quá.

Tim quặn đau.

Viền mắt nóng lên, từng hạt nước mắt lớn đập xuống.

Lập tức, bà khóc không thành tiếng.

Trong căn phòng yên tĩnh đều quanh quản tiếng khóc ẳn nhẫn của bà, bi thương như vậy.

Không biết vì sao lại khóc?

Chỉ là rất muốn khóc.

Chương :

“Khóc cái gì?”

Lúc này bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn từ tính.

Liễu Anh Lạc thốt nhiên ngước mắt, phía trước đứng nghiêm một bóng người cao ngắt, trong nháy mắt, bà tiến vào rồi đáy mắt nóng bỏng mà thương yêu của ông.

Mạc Từ Tước tới.

Ông không mang theo Lý Ngọc rời đi, ông quay lại.

“Anh đã nói rồi, chúng ta sẽ giống như trước đây, anh gõ cửa, em không ra, vậy anh sẽ tự mình mở cửa đi vào.”

Trước đây cũng như vậy, ông làm bà tức giận, bà nhốt ông ở ngoài cửa, lúc đầu ông sẽ rất có kiên nhẫn gõ cửa, đợi đến khi kiên nhẫn mát hét, ông liền trực tiếp đi vào.

Ông luôn luôn có cách để vào.

Loại chuyện cạy cửa này, ông đặc biệt có kinh nghiệm.

Liễu Anh Lạc nhếch đôi môi đỏ mọng, chợt nín khóc mà cười.

Sương mù ban nãy bỗng chốc cuốn sạch, được ông làm Vui VẺ.

Mạc Từ Tước chậm rãi ngồi xổm người xuống, vươn bàn tay đường nét rõ ràng nhắc mặt bà lên: “Nói cho anh biết, vừa rồi khóc cái gì?”

Liễu Anh Lạc sờ sờ tim của mình: “Đau lòng.”

Có phải thân thể khó chịu hay không?” Ông khàn giọng hỏi.

Liễu Anh Lạc lắc đầu, không phải thân thể khó chịu, mà là vì ông mà đau lòng: “Không cần, đã hết đau.”

Mạc Từ Tước nhàn nhạt hừ một tiếng, xem như là đáp lại, ông không thu tay về, lòng bàn tay to lớn vuốt nhè nhẹ da thịt của bà, một cái lại một cái.

Ánh mắt của ông rất nóng, nhìn bà không chút che giấu nào, trần trụi.

Nơi được ông vuốt ve cháy lên, Liễu Anh Lạc mắt tự nhiên tránh mặt sang bên cạnh.

Thấy bà tránh, Mạc Từ Tước nhẹ nhắm mắt, che tất cả tâm tình ở đáy mắt, ông đứng dậy, ôm ngang bà lên, đặt trên giường lớn mềm mại.

“Yên tâm, em không muốn, anh sẽ không ép buộc em, vừa rồi chỉ là hù dọa em một chút,” Nói rồi ông dung túng thở dài một cái: “Anh Lạc, anh vẫn như vậy, không có cách nào với em.”

Trái tim Liễu Anh Lạc mềm nhũữn: “Em tưởng… anh đã mang Lý Ngọc đi.”

“Không có, anh chỉ đuổi cô ta đi.”

“Anh không muốn phụ nữ sao?”

Viền mắt ông sâu thẳm nhuộm đẩy tia máu, dục vọng kinh người làm ông nhìn có vài phần đáng sợ.

Dược tính trên người ông càng ngày càng nặng.

Mạc Từ Tước ngước mắt, nhìn bà một cái: “Người phụ nữ: anh muốn chỉ có em, anh không có ý định chạm vào Lý Ngọc kia, không sao đâu, lát nữa anh đến phòng tắm trong tắm nước lạnh, sau này em không cho anh chạm anh sẽ không chạm, chỉ cần một tháng này, em hầu ở bên cạnh anh là được.”

Nơi ngực Liễu Anh Lạc lại mơ hồ đau đớn, bởi vì lời ông nói.

Chương :

Ông không có ý định chạm vào Lý Ngọc kia, từ đầu đến cuối.

“Ngủ đi, anh đến phòng tắm.” Mạc Từ Tước đứng dậy.

Liễu Anh Lạc nhìn bóng lưng của ông, bà đang suy nghĩ, mà thôi! Mặc dù Liễu Chiêu Đệ là một tiếc nuối, thế nhưng ông đủ để bổ khuyết tắt cả tiếc nuối.

Liễu Anh Lạc xuống giường, chạy như bay đến, từ phía sau ôm lấy vòng hông lớn của ông.

Bà ôm chặt ông, không muốn buông tay.

Bà xông đến, ôm ông.

Cái ôm này đến chậm rất nhiều năm, nửa đêm tỉnh mộng bà ở trong cơn mơ đã diễn tập rất nhiều lần.

Ôm người bà yêu.

Ôm Mạc Từ Tước của bà.

Bước chân của Mạc Từ Tước triệt để cứng đờ.

Vươn bàn tay, sờ lên hai tay nhỏ bé to bên hông, qua lại vuốt ve: “Anh Lạc, em lại đang dằn vặt anh, đúng không?

Bây giờ một chút chủ động của em trong mắt anh đều là ám chỉ, anh đã dùng hết tất cả khí lực áp chế ham muốn của mình với em, cho nên cách anh xa một chút, đừng chạm vào anh, để anh ở một mình, buông tay ra, thừa dịp bây giờ còn kịp.”

Liễu Anh Lạc lắc đầu: “Không buông.”

Mạc Từ Tước nhanh chóng xoay người, khóe mắt đỏ thắm sâu hẹp chăm chú nhìn bà: “Em có biết mình đang làm gì không?”

Biết. Bà biết.

Liễu Anh Lạc nâng hai tay lên ôm cỗ ông, nhón chân lên, chủ động hôn ông.

Con ngươi Mạc Từ Tước co rụt lại, ánh mắt càng thêm thâm trầm, giống như cất giữ hai cơn xoáy, sắp nuốt chửng bà.

Một giây kế tiếp, ông cong thát lưng vác bà lên vai mình, bước mạnh vài bước lên trước, trực tiếp thả bà ngã vào.

trên giường.

“Đùa hay thật?” Ánh mắt của ông nóng bỏng sắp hòa tan bà.

Liễu Anh Lạc không đáp, bà ôm cổ ông nâng người lên, lại hôn lên đôi môi mỏng của ông.

Nhịn được, hay không thể nhịn?

Mạc Từ Tước rất ít hưởng thụ cơ hội được bà chủ động hôn, hiện tại chỉ cảm thấy đây là một giác mơ đẹp, ông không thể đợi thêm nữa, tự chủ ban nãy một giây vỡ tan, ông vươn tay phải cởi váy ngủ trên người bà.

Thế nhưng Liễu Anh Lạc chống lên lồng ngực to lớn của ông, dùng sức một cái, trực tiếp đẩy ông ngã trên giường.

Mạc Từ Tước cứng đờ, ông nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, giơ tay lên che viền mắt đỏ thắm, ông biết, tất cả những thứ này không phải thật.

Bà đẩy ông ra.

Chương :

Nụ hôn ban nãy, có thể là bà thương hại ông.

Mạc Từ Tước nghĩ như vậy, bỗng trong tầm mắt đột nhiên tối sầm, Liễu Anh Lạc cũng lật cả người, dạng chân ngồi trên vòng hông lớn của ông.

Hiện tại, nam dưới, nữ trên.

Mạc Từ Tước bị kích thích, con ngươi co rụt lại, ông không biết sao hôm nay lại tốt đẹp đến thế.

Bàn tay nắm lấy eo của bà, ông nhìn bà chằm chằm, trong tròng mắt nóng giống như dung nham.

Mặt Liễu Anh Lạc ửng đỏ, nửa cuộc đời này bà chưa từng chủ động, những người đó đều nói đàn ông thích phụ nữ biết chủ động, bà cũng không muốn kém cỏi so với bắt cứ ai khác, người khác có thể, bà cũng có thể.

Thế nhưng dưới ánh mắt của ông, bà vẫn là toàn thân như: lửa đốt: “Nhìn cái gì!”

“Anh nhìn em một chút có phải thật sự một chút cũng chưa già hay không.”

“Nhưng em thấy anh đã già rồi.”

“Mạc phu nhân, em phải hiểu, đàn ông càng già càng tốt.”

Sáng sớm hôm sau.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi non nớt của Tiểu Bì Bì: “Ông nội bà nội, rời giường thôi, mặt trời đã lên đến tận mông hai người rồi, hôm nay sao hai người lại ngủ nướng như thế?”

Nhóm người làm nữ trong biệt thự thấy tiên sinh và phu nhân lần đầu tiên rời giường trễ như thế, đều đoán được đêm qua xảy ra chuyện gì.

Tiểu thiếu gia, đừng ồn ào mà, để cho tiên sinh và phu nhân ngủ thêm một lát đi!,Tôi chơi cùng cậu.” Người làm nữ dụ dỗ Bịch Sữa Nhỏ.

Đôi mắt mắt to lanh lẹ của Tiểu Bì Bì lóe sáng: “Được rồi, tự tôi chơi một lát cũng được.”

Sau hai mươi phút, Tiểu Bì Bì ngồi ở trong phòng khách nghe được tiếng bước chân, cậu nhìn lại: “Ông nội.”

Mạc Từ Tước xuống, hôm nay ông mặc áo tay dài màu xám tro, phía dưới quần dài màu đen, cả người thêm máy phần tự phụ nho nhã lúc ở nhà.

Ánh mắt của ông rơi trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bì Bì: “Chào buổi sáng.”

Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói thanh thúy, Liễu Anh Lạc xuống lầu: “Bì Bì.”

Ngày hôm nay Liễu Anh Lạc mặc sườn xám màu xanh đen, cái này sườn xám không phải ren, mà là lụa gắm, loại lụa này càng thêm hoàn mỹ tôn lên quanh dáng người xinh đẹp của bà.

Hôm nay bà không búi tóc, mà xõa tung mái tóc dài, tùy ý móc lại sau tai, hôm nay Liễu Anh Lạc kiều diễm lạ thường, như là thiếu phụ mới hơn ba mươi tuổi, một thân phong vận.

“Oa, bà nội hôm nay đẹp quá a.” Tiểu Bì Bì nhào qua ôm lấy chân Liễu Anh Lạc.

Liễu Anh Lạc thương yêu nhéo nhéo mặt cậu nhóc: “Bì Bì nhà bà hôm nay miệng ngọt như vậy.”

Tiểu Bì Bì cười gian: “bà nội, tối hôm qua chúng ta không phải nói phải làm cho ông nội không xuống giường được sao, vì sao bà cũng dậy. trễ theo vậy ạ?”

Liễu Anh Lạc nhanh chóng đỏ mặt lên, bà liếc mắt Mạc Từ Tước bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt Mạc Từ Tước vẫn rơi trên người bà, dịu dàng lưu luyến: “Bì Bì, đừng nói lung tung.”

Bì Bì- con cũng không nói lung tung mà.

Chương :

“Ông nội bà nội, bó và mẹ phải đi xa nhà một chuyến, đêm nay đi liền, trước khi chuẩn bị đi bố mẹ muốn qua đây ăn cơm tối ạ.”

Mạc Tuân và Lê Hương chính thức đi đến Hải Thành, đêm nay liền đi.

Bọn họ biết Mạc Từ Tước và Anh Lạc nối lại tình xưa rồi, trước khi đi không yên tâm, cho nên qua đây ăn bữa tối.

Liễu Anh Lạc hai mắt sáng ngời: “Được, đêm nay bà tự: mình xuống bếp.”

Mạc Tuân mang theo Lê Hương đến, Lê Hương chui vào phòng bếp tìm Liễu Anh Lạc, Mạc Từ Tước và Mạc Tuân đứng ở hành lang ngoài cửa lớn biệt thự: nói chuyện.

Trên sân cỏ, người làm nữ đưa đến rất nhiều pháo hoa, Tiểu Bì Bì đốt một cây, lúc này pháo hoa sáng chói đốt sáng bầu trời đêm.

Mạc Từ Tước nhìn pháo hoa: “A Đình, nghe nói con phải dẫn Lê Hương về Hải Thành một chuyến?”

Mạc Tuân gật đầu: “Vâng, chúng con đi xử lý một ít chuyện trước kia.”

Mạc Từ Tước cũng không có hỏi nhiều, tối nay ông phá lệ ở nhà, lui đi tầng lăng liệt sát phạt kia, trong mặt mày đều là vẻ mềm mại của người bố.

“Bác Mạc” Lúc này Lê Hương đi ra.

Mạc Từ Tước quay đầu, chỉ thấy Lê Hương dựa ở cạnh cửa, cặp mắt trong vắt kia đang cười khanh khách nhìn ông.

“Bố, pháo hoa chơi vui lắm, bố mau qua đây.” Tiểu Bì Bì gọi Mạc Tuân.

Mạc Tuân đi bồi Tiểu Bì Bì.

Lê Hương đi tới bên người Mạc Từ Tước, cô ngẳắng đầu nhìn trời đêm tối nay, chẳng biết tại sao, bầu trời hôm nay đẹp đến lạ, hét thảy đều ám áp và tốt đẹp đến vậy.

“Bác Mạc, bây giờ bác hạnh phúc không ạ?” Lê Hương hỏi.

Mạc Từ Tước gật đầu: “Rất hạnh phúc.”

“Con mới vừa nhìn dì Anh Lạc, dì Anh Lạc cũng rất hạnh phúc, Bác Mạc, hai người đau khổ nửa cuộc đời, sau này sẽ hạnh phúc rồi.”

Sẽ sao?

Ông còn có thời gian ư?

Mạc Từ Tước chậm rãi nhếch môi, cũng không trả lời.

Lê Hương thấy Mạc Từ Tước đêm nay có điểm là lạ, dường như có chuyện gì gạt mọi người, cô muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này Tiểu Bì Bì chạy tới: “Mẹ mau qua đây chơi với nhau đi.”

Mạc Từ Tước ôn hòa nói: “Đi đi.”

Tiểu Bì Bì lôi Lê Hương đi, lúc đi trên sân cỏ Lê Hương quay đầu, nhìn về phía Mạc Từ Tước ở hành lang.

Lúc này dưới ánh đèn cung đình phục cổ tỏa xuống bờ vai phẳng của người đàn ông, Mạc gia thiên chỉ kiêu tử, mười mắy tuổi đã khai sáng thần thoại về tập đoàn của mình, đề vương đứng trên thế đỉnh phong mười mấy năm, được năm tháng lắng đọng nên vẻ sát phạt đứng trên muôn người, chẳng biết tại sao, tối nay ông dường như nhiễm sương gió tháng năm. Thế giới ồn ào xô bồ, duy chỉ ông đứng lặng ở đó, Lê Hương không biết mình có phải đã ảo giác hay không, cô loáng thoáng nhìn thấy bên má ông có máy lọn tóc bạc.

Lúc này Lê Hương cũng không biết, đêm nay, là lần cuối cô được thấy Mạc Từ Tước.

Tiểu Bì Bì kéo Lê Hương tới, Mạc Tuân cầm tay cô: “Lê Hương, tay em sao lạnh thế?”

Chương :

Lạnh ư Trong lòng Lê Hương có một loại dự cảm rất xấu, dự cảm của cô vẫn rất chính xác, cô cảm giác có vài chuyện có vài người, đã lặng yên trôn bên người cô.

Mạc Từ Tước đứng trong hành lang, rất nhanh ông liền ho nhẹ một tiếng, nơi cỗ họng có một luồng máu ấm trào lên, ông nhanh chóng xoay người, đi vào.

Đi tới chỗ không người, ông lấy khăn ra ho khan, ho ra rất nhiều máu.

“Tiên sinh.” Diệp quản gia nhanh chóng chạy tới, sắc mặt đại biến nói: “Tiên sinh, hai ngày này ngài ho ra máu càng nghiêm trọng, tôi đi gọi bác sĩ.”

Mạc Từ Tước nhẹ nhàng nâng tay, dừng Diệp quản gia lại.

Thân thể ông ông rõ ràng, gọi bác sĩ càng thêm tệ, ông sợ rằng thời gian một tháng cũng chẳng kịp.

Mạc Từ Tước đứng trước cửa sổ sát đất, bên ngoài pháo hoa rực rỡ, ông vươn tay, nhìn thời gian như nước chảy.

qua giữa kẽ tay mình.

Ông biết mình đã đi lên chuyên xe cuôi của sinh mạng, đã đến lúc tạm biệt thế gian này.

Đoán chừng là hai ngày này.

Ở trong cuộc sống Mạc Tuân và Lê Hương rời đi.

Tại sao lại khổ sở đến thế?

Tại sao lại luyến tiếc đến thế?

Rõ ràng hạnh phúc đang ở trong tay.

Bắt tri bất giác ông bắt đầu tham luyến thời gian lúc này, luôn muốn thời gian có thể chậm một chút, chậm một chút nữa, nhưng ông, đã đi tới điểm cuối rồi.

Lê Hương vẫn là không yên lòng, nên cô lên lầu, thẳng đến thư phòng đi tìm Mạc Từ Tước.

Thế nhưng đi tới cửa thư phòng lúc, cô liền nghe được giọng của Diệp quản gia.

“Tiên sinh, đây là thuốc của ngài, gần đây ngài hơi cảm lạnh, mau thừa dịp còn nóng uống thuốc đi ạ!” Diệp quản gia nói.

Rất nhanh giọng Mạc Từ Tước liền truyền ra: “Tôi biết rồi.”

Ngoài cửa Lê Hương đã đặt tay lên chốt cửa, cô muốn đẩy cửa vào, thế nhưng nghe nói như thề trái tim cô nhanh chóng buông xuống, thì ra ông bị cảm lạnh, cô còn tưởng cơ thể ông bị bệnh gì.

Lê Hương xoay người rời đi.

Trong thư phòng, Diệp quản gia nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa bên ngoài: “Tiên sinh, thiếu phu nhân đã đi rồi.”

Mạc Từ Tước gật đầu, vừa rồi ở hành lang trên ông đã nhận thấy được Lê Hương phát hiện đầu mối gì, nên ông tìm đến Diệp quản gia diễn một màn kịch cho cô xem.

Mặc dù Lê Hương lại thông tuệ vô song, ở trước mặt lão đạo thâm trầm là ông, vẫn còn rất non nót.

“Tiên sinh, bệnh của ngài thực sự không định nói cho thiếu gia và thiếu phu nhân sao?”

“Không cần.”

Người một nhà ăn chung bữa tối cuối cùng, Mạc Tuân mang theo Lê Hương và Tiểu Bì Bì chuẩn bị rời đi.

“Ông nội bà nội, chúng con đi nha.” Tiểu Bì Bì giơ giơ tay nhỏ bé.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio