Chương :
Hai cô bạn thân ra quán cà phê, bởi vì hôm nay Hoa Tỷ lái xe bị người khác tông vào đuôi xe, xe bảo mẫu cũng không tới đón, Lê Hương và Diệp Linh dứt khoát vẫy tay gọi một chiếc xe taxi.
Xe taxi còn chưa tới, một chiếc Aston Martin đã ngừng lại.
Chiếc xe Aston Martin bản giới hạn toàn thế giới này toàn thân tản ra tia sáng khiêm tốn nội liễm lại xa hoa, ở trên đường nửa đêm có vẻ phá lệ chói mắt, hiện tại xe chậm rãi ngừng lại, cửa sổ lái xe trượt xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai không gì sánh được, là Cố Dạ Cần.
Có Dạ Cẩn tới.
Diệp Linh còn kéo tay Lê Hương, thấy Có Dạ Cẩn cô cũng không có tâm tình gì lớn, mà là gợi lên đôi môi đỏ liễm diễm, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Anh trai.”
Hôm nay Có Dạ Cần mặc tây trang hợp thể màu đen, chất vải thượng đẳng bị là nóng không chút nếp uốn nào, khí chất anh đạm mạc mỏng lãnh, rất khó để người ta nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì.
Hiện tại ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt nhỏ kiều diễm của Diệp Linh: “Đi đâu? Anh đưa bọn em đi.”
Lúc này trong xe sang truyền đến một giọng nữ ỏn ẻn: “Dạ Cần, là ai ?”
Chỗ cạnh tài xế có người, chính là đối tượng kết hôn Tiền Tư Tư của Có Dạ Cần.
Tiền Tư Tư cao gây, rất đẹp, hiện tại cô ta nghiêng người qua đây, nhìn Diệp Linh và Lê Hương.
Có Dạ Cần mặt không đổi lên tiếng: “Em gái tôi.”
Anh nói Diệp Linh là em gái anh.
“Ah, em đã sớm nghe nói anh có một cô em gái, hơn nữa còn là đại minh tinh hot nhất vòng giải trí bây giờ Diệp Linh, hóa là thật.” Tiền Tư Tư cười nhìn về phía Cố Dạ Cần, trong mặt mày đều là vẻ ngưỡng mộ cùng sỉ mê với người đàn ông, vừa nói cô ta vừa nhìn về phía Diệp Linh ngoài xe: “Em Linh Linh, chào em, chị là Tiền Tư Tư.”
Diệp Linh ngẹo đầu nhỏ nhìn Tiền Tư Tư, tinh nghịch chớp mắt: “Hóa ra là chị dâu à, chị dâu, chào chị.”
Được gọi “chị dâu” Tiền Tư Tư lộ ra biểu tình thẹn thùng, cô ta còn liếc mắt Có Dạ Cẩn.
Có Dạ Cẩn không nhìn cô ta, bàn tay to mang đồng hồ đặt tại trên tay lái, ánh mắt còn dừng lại trên người Diệp Linh.
Tiền Tư Tư khựng lại, có đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ là chuẩn nhát, cô ta thích Cố Dạ Cần như thế, dĩ nhiên đã sớm phái người nghe ngóng qua tất cả những gì về anh.
Cho nên, Tiền Tư Tư biết Cố Dạ Cần có một cô em gái, cô em gái này không phải em gái ruột, toàn bộ Tứ Cửu Thành đều biết Có Dạ Cần có cưng chiều cô em gái này đến bao nhiêu, gần như bị bệnh.
Hiện tại, anh vẫn nhìn Diệp Linh, từ giây phút khi Diệp Linh xuất hiện trở đi, anh chưa từng dời mắt qua.
Tiền Tư Tư nhanh chóng nói: “Em Linh Linh, em với bạn em đi đâu thế, chị và Dạ Cẩn có thể tiễn các em đoạn đường.”
Diệp Linh lắc đầu: “Cảm ơn chị dâu, chúng em đón xe là được rồi, sẽ không làm kỳ đà cản mũi chị và anh đâu.”
Tiền Tư Tư trôi chảy như vậy, cũng không phải là thực sự muốn tiễn Diệp Linh đoạn đường, hiện tại Diệp Linh từ chối, cô ta còn muốn giả bộ khổ sở, thế nhưng lời cô ta còn chưa cất ra, bên tai liền truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của Cố Dạ Cẩn: “Nơi đây không dễ bắt xe, đừng quậy nữa, lên xe đi.”
Tiền Tư Tư cứng đờ, người đàn ông bên người lấy một giọng nói vô cùng cường thế bá đạo nói câu “đừng quậy nữa” ra khỏi miệng, có thể xem thành anh trai đang nói cùng em gái mình, thế nhưng… lời này từ trong miệng Cố Dạ Cẩn cất ra liền sinh ra một loại ảo giác người đàn ông đang ra lệnh người phụ nữ của mình.
Diệp Linh nhìn một chút đoạn đường ở đây, cũng không có kiểu cách nữa: “Vậy được rồi, cảm ơn anh và chị dâu, Lê Hương, chúng ta lên xe thôi!”
Chương :
Diệp Linh cùng Lê Hương lên xe ngồi ở phía sau.
Aston Martin vững vàng bay nhanh trên đường, Cố Dạ Cần mắt nhìn thẳng lái xe, bầu không khí trong xe rất an tĩnh, trong an tĩnh lại lưu động một khí tức quỷ dị.
Lúc này Tiền Tư Tư phá vỡ im lặng: “Em Linh Linh, năm nay em tuổi nhỉ! Có bạn trai gì chưa?”
“Vẫn chưa, mấy năm này công việc em khá bề bộn, đang trong thời kỳ đang nổi, bên người lại có rất nhiều paparazi canh như sói đói, nên không có cơ hội quen bạn trai, chị dâu chị quen nhiều người, néu thích hợp giới thiệu cho em một chút nha.” Diệp Linh nói.
Tiền Tư Tư vui vẻ gật đầu: “Được, chị nhất định sẽ giúp em lưu ý, Dạ Cần, đây chính là điểm không tốt của anh đó, bên cạnh anh nhiều giám đốc như vậy, cũng nên quan tâm một chút chuyện chung thân đại sự của em gái mình chứ.”
Tiền Tư Tư dịu dàng nhìn về phía Có Dạ Cẩn bên người.
Có Dạ Cần ngắng đầu, đồng tử thanh bần xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Diệp Linh phía sau.
Màu hồng cánh sen vẫn là màu rất kén chọn phụ nữ, thế nhưng Diệp Linh môi hồng răng trắng, mặt mày như họa, khống chế rất tốt gam màu này, khuôn mặt nhỏ nhu mì kia cũng được tôn lên xinh đẹp không thể tả.
Ánh mát Cố Dạ Cần trầm xuống, yết hầu cuộn lại: “Linh Linh, em muốn anh giới thiệu đàn ông cho em sao, hửm?”
Diệp Linh đón nhận ánh mắt của anh: “Đương nhiên muốn ạ, hơn nữa anh ơi, anh còn phải giới thiệu người tốt cho.
em, em muốn kiểu tướng mạo anh tuần, vóc người cường tráng, nghe lời em còn có thể chọc em vui vẻ ấy.”
Có Dạ Cần nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, anh móc môi mỏng ra vẻ châm chọc giễu cọt, sau đó tràn ra tiếng xì khẽ: “Ha Ha.
Một tiếng này hạ xuống, bầu không khí miễn cưỡng duy trì trong xe trong nháy mắt đóng băng.
May mắn chính là, rất nhanh đã tới điểm đến, Diệp Linh và Lê Hương xuống xe.
Hai cô bạn thân đi cùng một chỗ, vẫn không lên tiếng Lê Hương kéo ống tay áo Diệp Linh, nhỏ giọng nói: “Xe của Cố tổng vẫn chưa đi, anh ta đang nhìn cậu kìa, Tiền Tư Tư vẫn còn ở bên, anh ta thực sự không hề kiêng dè.”
Diệp Linh không quay đầu, nụ cười đọng trên khuôn mặt nhỏ ban nãy chậm rãi biến mắt, cô nhàn nhạt mà lười biếng nói: “Anh ta chính là không sợ gì, ngược lại cũng không phải không cưới được vợ, cô vợ này chạy, cô vợ kế tiếp đã chạy tới rồi, Lê Hương, không cần để ý đến anh ta, anh ta chính là một kẻ điên.”
Trong chiếc Aston Martin, Cố Dạ Cẩn vẫn đưa mắt nhìn Diệp Linh vào nhà trọ mới thu hồi ánh mắt, anh đạp chân ga, xe sang lần nữa bay nhanh trên đường.
Tiền Tư Tư nhìn anh, nỗ lực cười nói: ‘Dạ Cẩn, Em Linh Linh thật xinh đẹp, so với TV và trong tạp chí còn hấp dẫn hơn nhiều, người ta nói em Linh Linh là bây giờ đỉnh phong ở giới giải trí, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên danh bắt hư truyền.”
Cố Dạ Cần chuyên chú lái xe, anh xem như đang nghe nói nhảm, cô có xinh đẹp hay không, anh có thể không biết sao?
“Chỉ là Dạ Cẩn, em cũng nghe được một vài tin đồn không tốt, anh ngàn vạn lần đừng tức giận nhé, em nghe nói…
em Linh Linh vào vòng giải trí quá thuận lợi, bên người em ấy đều là kim bài đoàn đội, có vài tài nguyên đỉnh cấp căn bản cũng không cần đoàn đội đi giành, đều là tự mình đưa tới cửa, cho nên… tất cả mọi người đều đoán… đoán…phía sau em Linh Linh có một đại kim chủ.”
Tiền Tư Tư vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Cố Dạ Cẩn: “Kim chủ này cũng không phải là cái gì tốt, đều nói hiện tại những nữ minh tinh ở vòng giải trí này đa số đều có kim chủ, kim chủ bỏ tiền lại xuất lực, mà các cô ta chỉ cần… bồi ngủ.”
Bồi ngủ?
Chương :
Hai chữ “bồi ngủ” này quá vi diệu rồi, Tiền Tư Tư cho rằng Có Dạ Cần sẽ tức giận, thế nhưng chỉ thấy Cố Dạ Cẩn nghe hai chữ đó chậm rãi nhướng mày kiếm, tự dưng sinh ra vài phần lưu manh, ngay cả đôi môi mỏng đều móc ra đường vòng cung nghiền ngẫm.
Bồi ngủ…
Cô từng bồi ngủ anh sao?
Sao anh không biết thế?
Rất hiển nhiên, cô không có.
Thời gian hai người thân mật rất ít, cô không chịu, mỗi lần anh chạm tới cô cô đều trở nên cứng ngắc, sắc mặt tái nhọt, toàn thân rét run, bày ra bộ dạng bị cưỡng gian cho anh xem.
Anh cũng không dám thực sự chạm vào cô, một khi một người đàn ông bắt đầu không quản được nửa người dưới của chính mình thì rất nguy hiểm, anh không dám phóng túng chính mình mê muội trên người cô.
Cánh cửa dục vọng một khi đã mở ra, liền không thể đóng được.
Anh đang cười, hơn nữa cười… tà khí như thế, Tiền Tư Tư đã mẫn cảm nhận thấy được sự dị thường giữa đôi ngụy huynh muội này, Tiền Tư Tư nhất thời cảm thấy nguy cơ tứ phía, nhưng trên mặt cô ta vẫn cười: “Dạ Cần, em Linh Linh còn nhỏ, em thực sự sợ em ấy lầm đường lạc lối, dù sao hiện tại các cô gái xinh đẹp đều sẽ câu dẫn đàn ông, muốn thu được cho mình tắm phiếu cơm dài hạn cho mình…”
“Cô muốn nói cái gì?” Lúc này Cố Dạ Cẩn đột nhiên lên tiếng cắt đút lời cô ta.
Tiên Tư Tư quay đâu, lập tức liên đụng phải đôi con ngươi đen nhánh lạnh lẽo kia, hiện tại anh đang nhìn cô ta.
Thần sắc anh rất nhạt, đôi mắt bình tĩnh không chút lay động, nhưng nhìn kỹ phía dưới tròng mắt của anh dường như có hai vực sâu nguy hiểm lại đáng sợ, không cẩn thận liền có thể nuốt chửng người ta xuống phía dưới.
“Em…”
“Tiền đại tiểu thư, mẹ tôi rất thích cô, tôi cũng nguyện ý cưới cô, chỉ cần cô yên tĩnh không gây chuyện, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, cô có thể trở thành Cố thái thái, cho nên, về sau có máy lời nên dùng não rồi hãng nói, có một số việc cho dù đã nhìn ra cũng phải nhắm mắt lại, hiểu chưa?”
..” Trái tim Tiền Tư Tư trong nháy mắt chìm vào đáy cốc, anh… anh đây là đang ám chỉ cái gì?
Anh có cái loại tâm tư ham muốn này đối với em gái mình, bây giờ bị cô ta – vị hôn thê chộp được, anh chẳng những không che lắp, còn dám hung hăng ngang ngược như thế!
Có Dạ Cẩn nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới, là thư ký gọi.
Có Dạ Cần án phím nhận: “Alo.”
Giọng của thư ký nhanh chóng truyền đến: “Chủ tịch, bố ngài tới Đề Đô rồi, hiện tại đang đi tìm… Diệp tiểu thư.”
Cái gì?
Có Dạ Cần nhanh chóng nhíu lên mày kiếm, giữa mi tâm anh tuấn dâng lên một tầng khói mù, cũng không nói gì, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Tiền Tư Tư cũng đã nhận ra khí tràng chọt trở nên lạnh của người đàn ông, cô ta quan tâm hỏi: “Dạ Cần, đã xảy ra chuyện gì?”
Một giây kế tiếp tiếng thắng xe chói tai vang lên, Cố Dạ Cần dừng xe bên đường, sau đó phun ra hai chữ hờ hững vô tình: “Xuống xel”
Cái gì?
Chương :
Anh bảo cô ta xuống xe?
Tiền Tư Tư nhìn một chút, bây giờ đang ở trên đường cao tốc, anh lại muốn ném cô vào đường cao tốc!
Lúc này Có Dạ Cần quay đầu, một ánh mắt sắc bén bỗng rơi qua đây: “Làm sao, muốn tôi mời xuống xe?”
” Sắc mặt Tiền Tư Tư tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, cô ta siết chặt tay, sau đó mở cửa xe xuống xe: “Dạ Cần, em…”
Có Dạ Cần đạp chân ga, chiếc Aston Martin phóng đi như hỏa tiễn.
Tiền Tư Tư bị gió xe cuốn lên một tầng bụi, cô ta đã phát cáu phát điên, cô ta còn sự thật tò mò, rốt cuộc chuyện gì đã làm cho Cố Dạ Cần luôn luôn thanh bản tự chế trong nháy mắt biến sắc mặt?
Lê Hương ở chỗ Diệp Linh chơi một chút rồi lập tức trở về, Diệp Linh rót đầy bồn tắm và rải thêm hoa hồng thư giãn, sau đó mặc váy ngủ hai dây đi ra.
Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa căn hộ của cô vang lên.
Là ai Diệp Linh thuận tay cầm áo khoác ngoài phủ thêm, sau đó mở cửa ra, ngoài cửa là bố của Cố Dạ Cần – Có Hiền.
Tình cảm của Diệp Linh đối với Có Hiền rất phức tạp, năm đó bố mẹ cô chết trong tai nạn giai thông, anh trai ruột lại mắt tích trong một đêm, cô lập tức làm cô nhi, đúng lúc đó Có Hiền xuất hiện, mang cô về Có gia.
Diệp Linh rất cảm kích Có Hiền, bác Cố trong khoảng thời gian rất dài như đã làm bó cô, thế nhưng cô rất nhanh đã nghênh đón chửi rủa sắc bén của Cố phu nhân, trong đó rất nhiều lời mắng cô giống với mẹ cô, đều là hồ ly tinh, trưởng thành liền muốn bò lên trên giường Có Hiền.
Cứ như vậy, Diệp Linh cảm giác giữa mình và Cố Hiền rất lúng túng, theo lớn lên, cô cũng càng ngày càng cách Có Hiền thật xa.
Hiện tại không ngờ Có Hiền sang đây thăm cô.
“Bác Có, sao bác lại tới đây?”
Cố Hiền từ ái nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, bác vừa lúc tới Đề Đô làm một chút việc, cho nên tiện đường tới thăm con, mấy năm này con cũng không về nhà, cũng không chủ động liên lạc bác, bác lo lắng cho con.”
“Bác Có, con rất tốt ạ, bác không cần lo đâu ạ.”
Cô Hiên nhìn thoáng qua trong căn hộ: “Linh Linh, trong căn hộ con có ai không, chúng ta vào nói chuyện đi.”
Diệp Linh đã trưởng thành, mặc kệ Cố Hiền đối với cô là tâm tư gì, hai người cũng không thích hợp ở một chỗ: “Bác Cố, bạn con ở bên trong, đêm nay không tiện lắm.”
Cố Hiền gật đầu: “Linh Linh, kỳ thực những lời này của bác, bác với mẹ con là cố nhân, trước đây đón con về nhà chính là muốn nuôi con như con gái, nhưng vợ bác…”
Nói rồi Cố Hiền nặng nề thở dài một hơi: “Con à, máy năm nay con thẹn với con, khổ con rồi.”
Hàng mi như cánh quạt của Diệp Linh run lên: “Bác Có, bác không thẹn với con mà, trong lòng con rất cảm kích bác.”
“Linh Linh, bác…” Cố Hiền muốn nói lại thôi, đầy mặt bi thương, sau đó gã chậm rãi vươn tay, kéo bàn tay nhỏ của Diệp Linh.
Còn chưa kéo đến, lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười thật thấp: “Bó, bố tới Đế Đô sao không nói với con một tiếng?”
Diệp Linh ngẳng đầu, lập tức liền tháy Có Dạ Cản.
Có Dạ Cần tới, hiện tại cao ngất đứng lặng ở trong góc phòng mờ tối phía trước, ánh sáng bên kia rất yếu, khuôn mặt đẹp trai không thể kén chọn kia ẩn ở bên trong lộ ra vài phần bí hiểm.
CHương :
Anh tới gấp gáp, nơi đầu vai phẳng đọng phong sương giá rét, mặc dù đang cười, nhưng nụ cười lại lạnh thấu xương.
— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu —— Sáng sớm hôm sau, Mạc Từ Tước đến công ty, tiếp tân nhanh chóng chào đón: “Chủ tịch, những thứ này đều là nhóm thục viện thiên kim hôm qua tặng cho ngài, ngài xem nên xử lý như thế nào?”
Mạc Từ Tước nhìn thoáng qua đống quà chồng chất như núi kia, nhóm thục viện thiên kim đều mua toàn thương hiệu quốc tế, mặt Mạc Từ Tước không chút thay đổi, đi nhanh: “Vứt hết.”
“Vâng, chủ tịch.”
Lúc này Mạc Từ Tước đột nhiên thấy được một chiếc túi xách tay tinh xảo, anh quỷ thần xui khiến dừng bước.
“Chủ tịch, món quà này là một cô gái tặng cho ngài, cô bé này rất đẹp, cô bé ngày hôm qua đợi anh một ngày, đến khuya mới đi.” Tiếp tân đưa chiếc túi lên.
Mạc Từ Tước lấy món quà bên trong ra, đây là một cái…hộp đựng sao giấy.
Bên trong đều là các ngôi sao đủ mọi màu sắc cô vì anh tự: tay gấp.
Bên trong còn có một tờ giấy note, Mạc Từ Tước lấy ra, trên giấy note treo một cái chuông nhỏ tinh xảo, lúc này gió xuân bên ngoài hiu hiu, chuông phát ra tiếng kêu thanh thúy dễ nghe, trên giấy chép một hàng chữ nhỏ — Ngày bảy tháng bảy trường sinh điện, chúc anh sinh nhật hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.
Liễu Anh Lạc nói với Mạc Từ Tước mười tám tuổi — sinh nhật hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.
Trên con thuyền lênh đênh trên biển biếc, cô từ phương xa trở về, cuộc đời này nguyện gió xuân mười dặm, thổi đi tắt cả đau thương kiếp trước của anh, làm anh hạnh phúc.
Diệp Linh bị kiềm hãm, anh sao lại đến đây?
Anh không phải mang theo Tiền Tư Tư đi rồi à?
Có Hiền lúc đầu muốn nắm tay Diệp Linh lại không nắm được, tay trực tiếp cứng đờ giữa không trung, gã quay đầu nhìn về phía con trai mình: “Dạ Cẩn, sao con lại tới đây?”
Có Dạ Cẩn một tay đút trong túi quần, ánh mắt âm u không rõ: “Bố, bố nhất định phải trò chuyện với con ở đây?”
Cố Hiền nhíu mày một hồi, sau đó xoay người đi theo Cố Dạ Cần.
Diệp Linh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai bố con họ rời đi, cô thật không ngờ đêm nay hai bố con này đều tới, tình cảm hai bố con họ vẫn không tốt, hiện tại cũng không biết trò chuyện cái gì nữa, cô nhàn nhạt chau hàng mày thanh tú.
Trong hành lang mờ tối, Có Dạ Cẩn và Cố Hiền đứng chung một chỗ, Cố Hiền mím môi nói: “Dạ Cần, sao con lại tới đây?”
Có Dạ Cần như cười như không: “Bó, những lời này hẳn là con tới hỏi bố chứ!?”
“Con…” Cố Hiền nhìn con trai mình, gã và mẹ của Có Dạ Cần là đám cưới hào môn, cũng không có tình cảm gì, cộng thêm trong lòng gã vẫn nhớ nhung mãi mối tình đầu của mình – Tôn Di cũng chính là mẹ của Diệp Linh, cho nên gã từ nhỏ đã không thích đứa con trai Có Dạ Cẩn này.
Thế nhưng Cố Dạ Cẩn từ nhỏ đã ưu việt, là một người thừa kế đạt tiêu chuẩn, Có Hiền từ từ còn phát hiện ra đứa con trai này càng lớn càng thanh bần thâm trằm, tỷ như hiện tại cặp. mắt lạnh lẽo như cười như không dán trên người gã, rõ ràng ánh mắt đó rất nhạt, nhưng bên trong lại như tia X quang sắc bén, khiến gã không chỗ che giấu gã chính là bố của anh, anh lại dùng loại giọng này nói chuyện với gã!
Có Hiền chắp hai tay sau lưng: “Dạ Cần, Linh Linh hiện tại đã trưởng thành, không phải còn bé nữa rồi, con bé dủ sao không phải là em gái ruột của con, cho nên về sau không có việc gì con cũng không cần tìm đến nó, tránh cho người khác đàm tiếu, phá hỏng danh dự của Linh Linh!”
Chương :
“Ha,” Cố Dạ Cẩn từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nhẹ: “Bố, con còn tưởng rằng bố không biết Diệp Linh là con nuôi của bố đấy, đêm hôm khuya khoắt bồ tới đây tìm em ấy, không sợ người khác nói lời ong tiếng ve à?”
Cố Hiền bị phản kích, trực tiếp á khẩu không trả lời được, sắc mặt của gã cũng rất khó xem, lúc này thấp giọng khiển trách: “Dạ Cẩn, con có phải bị mẹ con ảnh hưởng rồi không, mẹ con đã điên rồi, con đừng tin bà ta nói.”
“Đừng tin mẹ tôi nói cái gì, nói chuyện năm đó ông thực sự: cùng mẹ Diệp Linh ngoại tình à, nói ông mang Diệp Linh về nhà kỳ thực có mưu đồ khác, nói ôngvẫn âm thằm ham muốn cô con gái nuôi Diệp Linh này à, sớm muộn cũng có một ngày sẽ đè em ấy lên giường ông?” Có Dạ Cần phát động đôi môi mỏng, mỗi chữ mỗi câu không gì sánh được.
lạnh lùng bạc tình, trực tiếp khiến Có Hiền khó chịu.
“Mày!” Cố Hiền sắc mặt đại biến, gã không chút do dự giơ’ tay lên, dùng sức tát lên khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần.
Có Dạ Cần không tránh: “bốp” một tiếng, anh bị tát đến trật cả mặt.
Có Hiền tức đến run rẩy cả người, chỉ vào Cố Dạ Cẩn mắng: “Cố Dạ Cẩn, mày bây giờ cứng cánh rồi đúng không, tao cho mày biết, tao còn chưa chết, còn chưa giao Cố gia và Cố thị cho mày, tao có thể cho mày làm người thừa kế Cố gia, để cho mày làm chủ tịch của Có thị, nhưng hiện tại tao cũng có thể để cho mày từ vị trí này lăn xuống, để mày hai bàn tay trắng!”
“Mấy năm nay mẹ mày chính là một kẻ có bệnh thần kinh, một bà điên, mày đừng học tập bà ta, bằng không mẹ con chúng mày cút hết cho tao!”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần không có bắt kỳ cảm xúc sóng lớn nào, anh chỉ dùng đầu lưỡi đỉnh lên gò má phải bị đánh, sau đó chậm rãi xoay khuôn mặt lại, anh nhìn Cố Hiền, mẹ anh bây giờ là bộ dáng gì, còn chẳng phải do người bố này anh một tay tạo ra sao?
Người Cố gia, đều điên hết.
Không có một kẻ bình thường.
Có Dạ Cần nhún vai, trong chất giọng trầm thấp tràn ra một vài ý cười ngả ngớn: “Nếu hiện tại đã vạch mặt rồi, vậy cũng không còn gì để nói.”
Nói xong Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần, đi tới bên người Cố Hiền, thấp giọng nói: “Thu hồi cái điệu bộ kia làm người ta nôn mửa kia của ông đi, ông có tâm tư gì với Diệp Linh, tôi so với bất luận kẻ nào biết rõ hơn cả, đừng động vào cô ấy, bằng không… ông sẽ đích thân phá hủy toàn bộ Cố gia.”
Con ngươi Cố Hiền co rụt lại, gã khiếp sợ nhìn Cố Dạ Cẳẩn lúc này đứng ở trước mặt gã, anh… anh dám… uy hiếp gã?
Có Hiền lúc này mới ý thức được thằng con trai mình vẫn luôn không ưa chẳng biết lúc nào ở góc tối đã lặng yên lớn lên, trưởng thành… thành dáng vẻ gã sợ hãi.
Cố Hiền nhớ lại một việc, hơn mười năm trước, Diệp Linh được nhận vào Cố gia, một ngày lại một ngày nẫy nở, dù cho còn chưa trổ mã thành kiều diễm ướt át như bây giờ’ vậy, nhưng cô như nụ hoa trong veo dưới nước, đặt ở trước mắt cũng làm người ta rất muốn hái cô xuống.
Có một buổi tối nọ, Diệp Linh đang tắm, vợ gã không ở đó, vì vậy gã đuổi tất cả người làm nữ đi, vào phòng Diệp Linh.
Gã len lén đầy ra cửa phòng tắm, nhìn vào bên trong…
Gã còn chưa kịp thấy gì, bên tai liền vang lên tiếng đập cửa “ầm ầm”, tiếng đập mạnh mẽ, gã bèn quay đầu, liền ở cạnh cửa thấy được Cố Dạ Cần.
Lúc đó Cố Dạ Cẩn cứ như vậy đứng ở cạnh cửa, con ngươi đen thanh bần lằng lặng mà u sâm nhìn gã, phảng phất rơi vào đáy mắt của anh, khiến nội tâm dơ bản và trò hề của gã nhìn không xót chút gì.
Gã nhanh chóng rời đi, Có Dạ Cẩn cũng không nói với bất cứ người nào chuyện này, hai bố con dường như đã quên sạch chuyện hôm đó rồi.
Thế nhưng Có Hiền biết, giữa bố con gã và Có Dạ Cần đã đâm sâu một cây gai.