Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 1730-1735

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Rất nhanh, Có Dạ Cần liền mang theo Diệp Linh rời khỏi Cố gia, một đi không trở về.

Bây giờ nghe giọng nói u ám và ngang ngược của Có Dạ Cần, Có Hiền càng thêm khó chịu, như là cảnh ngày đó gã nhìn lén Diệp Linh tắm, lại bị con trai mình bắt tại trận.

Cố Hiền muốn nói cái gì, thế nhưng dưới ánh mắt băng lãnh mà lãnh đạm của Có Dạ Cần, gã chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Cố Hiền đi.

Có Dạ Cẩn một mình đứng trong hành lang mờ tối, biểu tình anh thủy chung không có gì biến hóa, chỉ là cả người bao phủ lên một tầng sương lạnh.

“Chủ tịch.” Lúc này thư ký riêng Chu Khải đi tới, đưa lên một chiếc khăn tay sạch sẽ.

Có Dạ Cần không vươn tay nhận, anh đối với cái tát trên mặt này không thèm để ý chút nào, nhưng anh trầm giọng nói: “Phái người theo dõi gắt gao Có Hiền.”

Chu Khải khẽ gật đầu, anh ta nhớ tới ban nãy Cố Hiền nói dốc không biết ngượng muốn cho chủ tịch nhà mình hai bàn tay trắng, đã cảm thấy đây là chuyện cười lớn nhất anh ta từng nghe được.

“Chủ tịch, tôi thấy bố ngài sẽ không dễ dàng buông tay Diệp tiểu thư, không bằng nói tâm tư của bồ ngài cho Diệp tiểu thư, để Diệp tiểu thư tự mình đề phòng trước.”

Cố Dạ Cẩn khẽ nhắm mắt: “Không cần, đừng để chuyện này làm bắn lỗ tai của cô ấy.”

Nói xong, Cố Dạ Cần xoay người.

Có Dạ Cần đi tới hành lang gấp, rất xa anh ở phía trước thấy được Diệp Linh, Diệp Linh cũng không có vào căn hộ, mà là đứng ở nơi đó, đang chờ anh.

Cô cúi cái đầu nhỏ, mái tóc xoăn màu trà dính hơi nước rũ xuống đầu vai, lui đi vẻ gai nhọn lãnh diễm ngày thường, cô bây giờ rất nhu thuận mềm mại.

Trước đây cô vẫn ngoan ngoãn mềm mại như vậy, cười rất ngọt rất ngọt, sau này, cô đã thay đồi.

Đại khái chính là một đêm sinh nhật tuổi kia của cô, anh tính kế chiếm đoạt cô, phá hủy cô, một đêm kia cô kéo hành lý rời đi, lúc trở lại lần nữa chính là dáng vẻ gai góc đó.

Cố Dạ Cần chậm rãi dừng bước, anh đứng ở chỗ này, từ rất xa nhìn cô, anh nhớ tới rất nhiều năm trước lần đầu tiên lúc nhìn thấy cô.

Khi đó cô là hòn ngọc quý trên tay của Diệp gia nhà cao cửa rộng, có một lần bố anh Có Hiền dẫn anh đến Diệp gia làm khách, Diệp Linh và mấy đứa bé trong đại viện cùng nhau tan học trở về.

Ngày đó Diệp Linh mặc một đôi giày da mũi tròn, mái tóc dài mang theo vẻ gợn sóng tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mà kiều diễm, nụ cười nắng mà rực rỡ.

Cô bị những đứa bé kia vây ở chính giữa, những đứa trẻ kia đều rất thích cô, giương mắt muốn nói chuyện với cô.

Trong đó có một đứa bé thấy được anh, nhanh chóng vươn tay chỉ: “Linh Linh, cậu mau nhìn kìa, nhà cậu lại có khách tới, chắc lại là mời bó cậu làm việc rồi.”

Diệp Linh nho nhỏ quay đầu, lập tức liền thấy anh.

Cô không giống với những đứa trẻ kia, không có cảm giác về ưu việt và vẻ cao cao tại thượng trời sinh, cô chạy tới, mở to đôi mắt sữa vừa mềm vừa to chớp chớp nhìn anh, thanh tuyến ngọt ngào gọi anh: “Anh ơi, chào anh nha, em mời anh ăn kẹo.”

Cô đưa một cây kẹo que ngũ sắc trong bàn tay tới.

Về sau rất nhiều năm Có Dạ Cần mới biết, Diệp Linh với anh không phải là người của một thế giới, thật giống như khoảng cách giữa bọn họ hiện tại, cách thiên sơn vạn thủy.

Chương :

Anh chỉ có thể đứng ở nơi này, từ xa nhìn cô.

Cô từ nhỏ đã sinh trưởng ở trong ánh dương, là đóa hồng yếu ớt được che chở, mà anh từ nhỏ sinh trưởng trong hắc ám và dơ bẩn, muốn phá hủy nhát chính là kiểu như cô, nhưng, muốn có được nhất cũng là cô.

Lúc này phía trước Diệp Linh ngẳng đầu, thấy được anh.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Dạ Cần thu hồi tâm tư, sau đó nhấc chân dài, đi tới bên cạnh cô.

Ánh mắt Diệp Linh rơi vào má phải của anh, vừa rồi một cái tát kia Có Hiền đánh hết sức lực, nên má phải của anh hồng hồng, mơ hồ có thể thấy dấu tay: “Bác Cố đánh anh?”

Có Dạ Cần câu môi: “Thấy rồi còn hỏi?”

“Bác Cố vì sao đánh anh, hai người cãi nhau?” Diệp Linh tiến lên, giơ bàn tay nhỏ lên sờ sờ lên vết đỏ trên khuôn mặt tuần tú ấy.

Có Dạ Cần vươn tay, kéo lại bàn tay nhỏ bé của cô, anh móc môi thành đường vòng cung tà nịnh: “Bố anh cấm anh tới quấy rầy em.”

“Vậy đáng đời! Nên để cho bố anh đánh chết anh!” Diệp Linh giận anh liếc mắt, trực tiếp rút tay mình về.

Lúc này Có Dạ Cần chú ý tới trên người cô, trong cổ áo khoác ngoài cô lộ ra một đoạn cổ trắng nhỏ, da thịt cô quá mềm, tinh tế trắng nõn thơm ngát, bên trong cô dường như không mặc quân áo.

Khuôn mặt tuần tú Cố Dạ Cần thoắt cái liền lạnh xuống: “Diệp Linh, bên trong em không mặc quần áo liền chạy ra ngoài?”

Có ý gì?

Diệp Linh nhìn anh.

Có Dạ Cần đưa ngón tay ra, mò về cổ áo cô.

“Bốp”, Diệp Linh trực tiếp hất bàn tay to của anh ra: “Cố Dạ Cần, anh tốt nhất đứng đắn một chút, đừng có táy máy tay chân như trước, anh cũng đừng quên anh bây giờ là người đã có hôn ước.”

Diệp Linh xoay người đi vào căn hộ.

Thế nhưng Cố Dạ Cẩn chụp bờ vai cô oánh, trực tiếp cưỡng chế xoay cô qua, sau đó đẩy đến trên vách tường.

Động tác của anh cũng không dịu dàng, tắm lưng nhỏ mềm của Diệp Linh đụng vào tường, cô đau chau mày liễu, ngũ quan mềm mị cũng lạnh xuống: “Cố Dạ Cần, anh muốn cởi đồ tôi thì cứ nói, có cần phải làm như vậy không?”

Có Dạ Cần tràm mặt, căn bản không để ý đến cô, anh giơ’ tay cởi áo khoác ngoài của cô xuống tới, đầu vai cô oánh nhuận chỉ mang chiếc váy ngủ hai dây.

“Diệp Linh, em quả nhiên không mặc quần áo!” Anh từ trong hàm răng bật ra một câu như vậy.

.” Người này bị điên rồi hả, cô mặc váy ngủ hai dây! Lẽ nào mặc váy ngủ hai dây trong mắt anh không phải quần áo?

“Cố Dạ cần, anh lại bị cái gì kích thích, tôi thích mặc thế nào thì mặc thế ấy, mắc mớ gì tới anh, anh tức giận như vậy làm cái gì, tôi bảo anh cởi truồng sao?”

Cô mới vừa tắm xong liền nghe được ngoài cửa có người gõ cửa, cho nên cô mặc áo khoác ngoài rồi ra cửa, có chuyện gì sao?

Đây đã là thời nào rồi, lẽ nào phụ nữ ra cửa cũng phải che phủ mình nghiêm nghiêm ngặt ngặt sao, có thời gian rảnh rỗi không bằng giáo dục cho máy tên đàn ông đạo đức của đàn ông một chút, để cho bọn họ khóa nửa người dưới của mình lại.

Chương :

Cố Dạ Cẩn cảm giác mình trần truồng cũng không tức giận như vậy, hai bàn tay to đè xuống đầu vai của cô, ngũ quan anh tuấn đã xám xịt: “Diệp Linh, tôi đã nói với em bao nhiêu lần, không cho phép ra ngoài rêu rao, không cho phép hấp dẫn ánh mắt người đàn ông khác, em đến tột cùng muốn thế nào mới chịu nghe lời?”

Diệp Linh giơ tay lên, dịch lọn tóc bên quai hàm một luồng ra sau tai, trong thanh tuyến lười biếng lộ ra mấy phần lãnh diễm trí mạng: “Cố Dạ Cần, xinh đẹp là chuyện của tôi, tôi chỉ phụ trách xinh đẹp, không phụ trách những người đàn ông kia, không phải người phụ nữ nào cũng cần đàn ông, các anh cút tôi càng xa càng tốt.”

Nói xong cô dùng sức đầy anh, muốn đầy anh ra.

Người ta nói phụ nữ lúc nào là xinh đẹp nhất, đó chính là lúc không yêu ai, những lời này quả nhiên không giả.

Có Dạ Cần khẽ cuộn yết hầu, hai mắt nhìn chằm chằm cô: Những người đàn ông này cũng bao gồm bố tôi sao?”

Cái gì?

Diệp Linh chợt cứng đờ, ngước mắt nhìn anh.

Có Dạ Cần ở trong ánh mắt mê man của cô tàn nhẫn câu dẫn đôi môi mỏng, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói với cô: “Diệp Linh, em hiểu tôi đang nói cái gì, đúng không? Năm đó bố tôi sỉ mê mẹ em như vậy, em rất giống mẹ em, hơn nữa so với mẹ em xinh đẹp hơn hơn mấy phân, bồ tôi cũng là đàn ông, em mặc thành như vậy.

ở đêm khuya gặp mặt ông ta, muốn làm gì, hả?”

“Tôi nghĩ ra rồi, nếu như tôi chưa từng xuất hiện lời, các người bây giờ đang nắm tay, hoặc là ôm, càng hoặc là em dẫn ông ta vào nhà em, các người cô nam quả nữ lấy cái danh bố con nuôi để cho mình biến thành… con nuôi chân chính?”

Có Dạ Cần ở hai chữ “con nuôi” này càng thêm đè nặng giọng, mang theo vẻ bạc ý giễu cợt bén nhọn.

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh trong sát na trở nên trắng bệch.

Cô cũng không biết khi nào cái từ “con nuôi” này biến thành một từ bản thỉu như vậy, trong ký ức tuổi thơ cô tràn đầy tiếng chửi rủa khó nghe của Cố phu nhân, nói cô trưởng thành sẽ bò lên trên giường Có Hiền.

Mấy năm nay cô che tai mình, không muốn nghe những lời nói đó, có đôi khi bịt tai trộm chuông”, cũng là một cách để bảo vệ mình không bị thương, nhưng bây giờ lời Có Dạ Cần giống hệt như Có phu nhân.

Thì ra, anh chính là nhìn cô như vậy.

Thì ra, cô ở trong lòng anh là hèn hạ như vậy.

Bịt tai trộm chuông: Vì thấy nhiều bạn còn hiểu nhằm câu thành ngữ này nên mình xin giải thích, dựa theo tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy. Ý chung chính là tự lừa chính mình, nhưng không lừa dối được người.

Bốp!

Tiếng tát tai thanh thúy lần thứ hai vang lên, Diệp Linh giơ tay lên, hung hăng tát Có Dạ Cẩn một bạt tai.

Cố Dạ Cần lần nữa bị đánh trật khuôn mặt tuần tú.

Diệp Linh nhìn dấu tay nổi lên má trái anh, như hài hòa với dấu tay bên má phải kia, cô câu đôi môi đỏ mọng lộ ra nụ cười cực kỳ xinh đẹp lạnh lùng: “Ưuả nhiên, nhìn như vậy liền thuận mắt hơn.”

Nói xong cô kéo ra cửa căn hộ, đi vào.

Chương :

Oanh một tiếng, cửa căn hộ đóng lại, nhốt Có Dạ Cẩn ở ngoài cửa.

Bàn tay to xuôi ở bên người của Cố Dạ Cần siết thật chặt thành quyền, kỳ thực, anh rất muốn khống chế chính mình, không nói những lời khó nghe đó, anh biết rõ cô chú ý những thứ này.

Bố cô mẹ cô và anh trai cô đều là những người thân yêu nhất của cô, biến cố gia đình khi còn bé đã trở thành nỗi đau lớn nhất trong lòng cô, trong một đêm cô gái từ nhà cao cửa rộng phải đến ở nhà Cố gia, năm đó cô nhỏ như vậy lại trong tiếng chửi rủa mạt sát của mẹ anh một đường lớn lên, anh thường thấy cô cuộn tại trong góc giường đờ’ ra…

Anh biết cô sẽ đau khổ.

Nhưng, anh chính là không khống chế được chính mình, sự tự chủ lãnh tĩnh khắc chế của anh khi nhìn đến cô không mặc gì đã chạy ra ngoài, đã nháy mắt sụp đổ.

Anh từ trước đến nay biết lòng chiếm hữu của anh đối với cô mãnh liệt đến đâu, cường liệt đến bệnh hoạn.

Có Dạ Cần dùng sức đập tay vào trên vách tường.

Từ đêm đó về sau, Cố Dạ Cần không còn liên lạc với Diệp Linh, cũng không xuất hiện trước mắt cô lần nào nữa, nhưng hôn kỳ của Cố Dạ Cần và Tiền Tư Tư đã quyết định, sẽ diễn vào nửa tháng sau.

Hôm nay Diệp Linh và Lê Hương cùng đi đi dạo phó, đụng phải một người quen, là Tiền Tư Tư.

Tiền Tư Tư vui vẻ nhìn Diệp Linh: “Em Linh Linh, thật là đúng dịp nha, dĩ nhiên lại ở đây chạm mặt em, chị đang thử váy cưới, em giúp chị nhìn thử có đẹp không.”

Rất nhanh Tiền Tư Tư mặc áo cưới đi ra, cô ta dẫn theo.

làn váy cưới ở trước mặt Diệp Linh xoay vài vòng: “Em Linh Linh, thế nào?”

Diệp Linh nhìn áo cưới có vài giây sợ sệt, giác mộng thật lâu trước đây của cô đó là có thể mặc váy cưới trắng tinh khôi gả cho Cố Dạ Cẩn, làm cô dâu của anh.

Anh che chở cô rất nhiều năm, khắp Tứ Cửu Thành biết anh có cưng chiều cô bao nhiêu, cô vẫn tưởng anh là toàn bộ thế giới của cô.

Nhưng, đích thân anh đã hủy hoại toàn bộ thế giới của cô.

Hiện tại một người phụ nữ khác sắp mặc váy cưới gả cho anh.

Diệp Linh vẫn không nói gì, chợt Tiền Tư Tư vui vẻ nói: “Dạ Cần, anh đã đến rồi?”

Diệp Linh ngước mắt, thấy được Cố Dạ Cần nhiều ngày không gặp.

Hôm nay Cố Dạ Cần vẫn là một thân tây trang hợp thể màu đen, chất vải thượng đẳng tôn lên dáng người cao ngất ấy, khuôn mặt anh tuấn mỹ, so với trước đó vài ngày càng thêm đạm mạc lạnh lùng chút.

Tiền Tư Tư nhanh chóng đi tới trước mặt Cố Dạ Cần, dẫn theo áo cưới xoay vài vòng, mắt đầy mến mộ cùng chờ mong: “Dạ Cần, đẹp không?”

Có Dạ Cần vươn tay ôm eo nhỏ của Tiền Tư Tư, ôn hòa gật đầu: “Đẹp.”

Tiễn Tư liền cười tươi như một đóa hoa.

Lúc này Có Dạ Cần ngước mắt, nhìn về phía Diệp Linh.

Diệp Linh câu môi, hào phóng gọi một tiếng: “Anh trai.”

Có Dạ Cần gật đầu, dáng vẻ hai người rất giống là anh em đơn thuần, chuyện đêm hôm đó như thể chưa từng xảy ra.

Lúc này Lê Hương cười nói: “Cố tổng, Tiền tiểu thư, vậy tôi và Linh Linh sẽ không quấy rầy hai người thử áo cưới nữa, đi trước một bước, bye bye.”

Chương :

Lê Hương kéo tay Diệp Linh rời đi.

Hai cô bạn thân rời đi, Cố Dạ Cẩn nhìn bóng lưng Diệp Linh biến mắt trong tầm mắt của mình, theo hứng thú tàn đi, anh thu lại cánh tay đang ôm trên bờ eo Tiền Tư Tư.

Tiền Tư Tư cảm thấy vòng eo buông lỏng, cô ta cứng đờ, nhưng rất thông minh không vạch trần, bởi vì cô ta không muốn chuyện bị ném bỏ ở trên đường cao tốc lần trước lại tiếp diễn, càng làm mình khó chịu.

“Dạ Cần, em thay váy cưới, anh chờ em một lát nhé.” Tiền Tư Tư đi vào phòng thay đồ.

Mấy phút sau, Tiền Tư Tư đi ra, nhưng Cố Dạ Cần đã không thấy đâu, anh không biết đã đi nơi nào.

“Tiền tiểu thư, áo cưới ban nãy cô có hài lòng không? Áo.

cưới đó là Cố tổng sai người từ Milan may riêng cho cô, Tiền tiểu thư, Cố tổng thật sự cưng chiều cô, chúng tôi thực sự rất hâm mộ cô đó.”

Nghe mấy câu khen của nhân viên, lòng hư vinh của Tiền Tư Tư rất thỏa mãn: “Ừ, tôi rất hài lòng, Dạ Cẩn đặt may.

cho tôi nhất định là tốt nhất.”

“Đúng rồi Tiền tiểu thư, Cố tổng còn đặt thêm chiếc váy công chúa nữa đó.”

Cái gì?

Váy công chúa?

Tiền Tư Tư cũng không biết chuyện váy công chúa này, Cố Dạ Cẩn chưa nói với cô ta.

“Đúng vậy, Tiền tiểu thư, cô xem, đây là chiếc váy công chúa đó.” Nhân viên tự tay kéo rèm ra, chiếc váy công chúa màu hồng hung hăng xông vào tầm mắt Tiền Tư Tư.

Chiếc váy công chúa này được kết bằng chỉ vàng, vô cùng sang trọng, thiết kế của váy công chúa nhẹ nhàng, kiểu dáng rất nữ tính, đây có lẽ là chiếc váy công chúa mà cô gái nào cũng mơ ước có thể có một cái trong tủ đồ của mình.

“Tiền tiểu thư, Cố tổng đối với cô thực sự quá tốt, một chiếc váy cưới, một chiếc váy công chúa, đều có.”

Tiền Tư Tư lại nói không ra lời, bởi vì cô ta biết chiếc công chúa này không phải cho cô ta, nếu như đoán không sai, chiếc váy công chúa này là cho… Diệp Linh!

Có Dạ Cần lại vì Diệp Linh đặt may riêng chiếc váy công chúa!

Nếu như bạn là phụ nữ, váy cưới và váy công chúa bạn chọn cái nào?

Tiền Tư Tư ghen ghét bấm ngón tay vào trong lòng bàn tay của mình.

Có Dạ Cẩn đi tìm Diệp Linh, nhưng anh cũng không tìm được Diệp Linh, mà là ở phía trước thấy được Lê Hương.

Lê Hương đặc biệt chờ anh ở nơi này, hiện tại đôi mắt trong vắt kia của Lê Hương rơi trên khuôn mặt tuần tú của anh, mỉm cười nói: “Cố tổng, anh tìm Linh Linh sao, Linh Linh đi vệ sinh rồi.”

Có Dạ Cần đi tới: “Tôi không có chuyện gì, muồn tiễn các em đoạn đường.”

Lê Hương nhìn anh: “Cố tổng đối với loại chuyện làm tài xế này thật đúng là làm không biết mệt.”

—— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu —— Sau khi kết thúc sinh nhật mười tám tuổi, cuộc sống Mạc Từ Tước trở nên bận rộn lạ thường, làm hậu duệ quý tộc một đời thương giới, hôm nay Mạc Từ Tước được mời đi Đại học Z thăm quan.

Đi tới bên tủ kính Đại học Z, Mạc Từ Tước chậm rãi dừng bước, bởi vì anh bị một bức thiết kế trang sức trong cửa tủ hấp dẫn.

Chương :

“Mạc tổng, anh không nghe nói sao, gần đây có một cô gái đột nhiên xuất hiện, kinh diễm toàn bộ giới thiết kế trang sức, tắm bản thảo chính là bút tích của cô bé đó.”

“Một cô gái?” Mạc Từ Tước hỏi.

Hiệu trưởng Đại học Z gật đầu: “Đúng vậy, một cô gái, cô bé tên là… Liễu Anh Lạc.”

Đời này Liễu Anh Lạc so với đời trước thành danh sớm hơn, chỉ mới tuổi cô đã bắt đầu nổi danh toàn bộ giới trang sức, rực rỡ nở rộ.

Đây cũng là lần đầu tiên Mạc Từ Tước nghe đến cái tên Liễu Anh Lạc” này, lần thứ hai anh nghe là ở trên một quán bar.

Một phú nhị đại thần bí lại hưng phấn nói với anh: “Tư Tước, anh rất lâu chưa trở về Đề Đô nhỉ, nói cho anh biết, hiện tại toàn bộ Đề Đô đều đang đồn — Liễu gia có cô gái, quan nắp mãn kinh hoa.”

Có Dạ Cần nhìn Lê Hương: “Cô muốn nói gì với tôi?”

Lê Hương mỉm cười, đôi mắt kia rất sáng: “Cố tổng, anh chẳng máy chốc sẽ kết hôn rồi, cho nên anh xem Linh Linh là gì?”

Có Dạ Cần không có biểu cảm gì: “Em gái.”

“Em gái? Vậy tôi lần đầu tiên nhìn thấy có người anh trai như anh đấy, người anh trai như anh làm quá đúng chức trách nhỉ, vừa săn sóc, vừa mạnh mẽ, quả thực lấy cái danh anh trai làm hết bổn phận người yêu.”Lê Hương cười nói.

Trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cẩn đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, tự dưng tôn lên vài phần tuần mỹ nho nhã của anh, anh nhìn nơi xa, môi mỏng nhéch lên vẻ lãnh đạm giễu cọt: “Tôi cũng không thấy chuyện đó có vấn đề gì”

“Có tổng thông minh như vậy, nên biết tôi đang nói cái gì, người yêu săn sóc lại mạnh mẽ Linh Linh cũng không thiếu, mắu chốt là Có tổng trụ ở đây, người khác sẽ không vào được.” Nói rồi Lê Hương nhìn về phía Cố Dạ Cần, nhẹ giọng hỏi: “Có tổng, một bên liều lĩnh bảo vệ cô ấy, một bên lại muốn hủy hoại cô ấy, tâm tình này như thế nào?”

Có Dạ Cần nhấp một cái môi mỏng, con ngươi đen thanh bần rơi trên mặt Lê Hương, đều nói người phụ nữ của Mạc Tuân thông tuệ vô song, quả nhiên không giả.

Có Dạ Cần một tay đút trong túi quần, khí chất vẫn sạch sẽ ôn nhã như cũ, anh chậm rãi câu môi, giọng nói trầm thấp đạm mạc: “Cô cho rằng, làm anh trai của cô ấy và làm bạn trai của cô ấy có khác biệt gì à?”

Hàng mi Lê Hương run lên.

Ý cười nơi khóe môi Cố Dạ Cần rất nhạt, như có như không: “Tôi vẫn đứng ở cương vị anh trai, không bước lên trước, thủ hạ lưu tình như thế đã là nhất nhân từ lớn nhất tôi đối với cô ấy.”

Nói xong, Có Dạ Cần xoay người rời đi.

Lê Hương đứng tại chỗ, cô nhìn bóng lưng Có Dạ Cẩn biến mắt trong tầm mắt của mình, lần này cuộc nói chuyện của cô và Cố Dạ Cần chấm dứt trong vô ích, ý tứ sau cùng của Có Dạ Cần đại khái là — thấy tót thì lấy, lần sau đừng tới phiền tôi!

“Có tổng.” Lúc này Lê Hương gọi anh lại.

Bước chân Cố Dạ Cần dừng lại.

Lê Hương chậm rãi nói: “Người yêu trước, vĩnh viễn là bên thua, vì sao không suy nghĩ lui về phía sau một bước nữa, buông tay anh ra, để Linh Linh đi, anh và Cố gia chiếm trọn cuộc sống trước đây của Linh Linh, Linh Linh nên cảm kích tình thu dưỡng của máy người, thế nhưng mấy người tạo áp lực trên người Linh Linh, cô ấy cũng có thiên sang bách khổng trong lòng, máy người cho cô ấy quá nhiều đau khổ.”

Có Dạ Cẩn cũng không nói lời nào, anh trực tiếp rời đi.

Lúc này Diệp Linh đã đi tới: “Lê Hương, chúng ta đi thôi.

Lê Hương thu lại nỗi lòng: “Ừ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio