Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 1741-1747

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Chỉ có anh.

Giọng nói trầm thấp của anh rót vào bên tai, Diệp Linh ngước mắt nhìn anh.

Tròng mắt của cô chạm phải đáy mắt của anh, đáy mắt anh thâm thúy tràn đây là hình bóng cô, kiên định ung dung như vậy.

“Anh ơi, có phải em… đã gây họa rồi phải không ạ?”

Có Dạ Cần vuốt khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó nhàn nhạt câu môi: “Có việc thì gọi anh, không có việc thì Cế Dạ Cần, em người phụ nữ này rất thực tế đấy.”

Cố Dạ Cần nhìn dáu tay trên mặt cô, da thịt cô mềm, vừa rồi Hoa Tỷ đã dùng đá chườm mặt cho cô, nhưng bây giờ vẫn đỏ sưng, anh đè thấp tiếng: “Có người đánh em.”

Diệp Linh nghiêng mặt, không đáp.

Có Dạ Cần thu tay mình: “Anh đi tắm trước.”

Anh đầy cửa phòng tắm ra, rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng nước chảy “tí tách”.

Anh đang tắm.

Diệp Linh ngồi yên một hồi, sau đó vén chăn lên xuống giường, treo áo khoác ngoài và tây trang anh ném trên ghế salon lên kệ trao quần áo, trên quần áo đều là mùi vị trên người anh, vẻ nam tính sạch sẽ của người đàn ông.

Máy ngón tay nanh mềm mại của cô siết chặt vải vóc lạnh cứng trên tây trang, cô dán cái mũi nhỏ của mình lên ngủi một cái, hơi thở thành thục quen thuộc của người đàn ông, để cô an lòng và mê luyến đến lạ.

Noi có anh, cho dù núi tuyết đất lửa cô đều an lòng, đây chính là mị lực đặc biệt phát ra trên người anh.

Diệp Linh biết, anh che chở cô nhiều năm như vậy, có vài thứ đã thâm nhập vào cốt tủy cô.

Cho dù tróc xương moi tim, cô không còn cách nào phai mờ dấu vét anh lưu trên người cô. Bát thình lình, hốc mắt của cô hồng hồng.

Lúc này cửa phòng tắm bị đầy ra, một làn hơi lạnh nhẹ nhàng khoan khoái tập kích đến, Có Dạ Cần đi ra, đứng sau lưng cô: “Nghĩ gì thé?”

Trong nháy mắt anh đi ra liền thấy một màn này, cô ôm áo quàn anh ngây ngốc đò ra.

Diệp Linh nén nước mắt: “Anh, em muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Cố gia, em không muốn trở về nữa.”

Lần trước rời đi, cô mới xuống từ trên giường Có Dạ Cần, làn đây trở về, lại lên giường Có Hiền.

Cô cảm thấy buồn nôn.

Rất buồn nôn.

“Linh Linh…” Cố Dạ Cẩn vươn cánh tay ôm vòng hông nhỏ mềm của cô.

Nhưng trong khoảnh khắc mới chạm tới cô, cơ thể Diệp Linh mềm như không xương nhanh chóng cứng ngắc như một khối băng, cô chau mày liễu, tay nhỏ đè xuống trong ngực mình, dáng vẻ khó chịu.

“Làm sao vậy?” Có Dạ Cẩn hỏi.

Một giây kế tiếp Diệp Linh đẩy anh ra, trực tiếp chạy vào phòng tắm, cô ghé vào trên bồn cầu, bắt đầu nôn.

Cô chưa ăn gì cả, vừa nôn đã nôn đến xây xâm mặt mày, nôn hết mật đẳng trong dạ dày ra.

Có Dạ Cần đứng ở cạnh cửa nhìn cô, sắc mặt cô tái nhợt giống như trang giấy, như búp bê bị rách, một chút sinh khí cũng không có.

Chương :

Ánh mắt anh u tối không rõ, cô lãnh cảm anh có biết đến, anh không biết đến nay cô đã chống cự sự đụng chạm của đàn ông đến thé, chỉ ôm thôi cô đã không chịu được.

Miễn cưỡng dừng lại nôn mửa, thân thể Diệp Linh giống như như cánh diều đứt dây, lung lay sắp đỏ.

Cố Dạ Cẩn đưa cô ôm ngang lên, đưa đến trên giường lớn mềm mại, đắp chăn cho cô xong, anh dịu dàng nói: “Linh Linh, một lát thôi, anh muốn xử lý một chuyện, xử lý Xong, anh liền mang em rời khỏi nơi này.”

Diệp Linh chôn khuôn mặt nhỏ tái nhợt trong chiếc gồi mềm mại, cô biết anh muốn đi xử lý cục diện rối rắm này, bên ngoài bây giờ sợ rằng đã loạn long trời lở đất rồi, cô nhắm mắt lại, toàn thân mỏi mệt, chỉ muốn ngủ.

Trong tầm mắt tối sàm, Có Dạ Cần cúi người xuống hôn lên trán cô: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

Diệp Linh hai mắt nhắm nghiên, rất nhanh đã chìm vào giâc ngủ.

Có Dạ Cần cúi đầu, nhìn gương mặt cô khi ngủ, trong ngọn đèn mờ nhạt, anh chậm rãi nheo lại cặp mắt thanh bần kia, đáy mắt tràn ra một vẻ lạnh lùng âm u…

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Linh là bị chuông điện thoại đánh thức, chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm ra, bên người trống không, Cố Dạ Cần đã đi mát.

Cô dậy quá muộn, hiện tại đã tám giò sáng, ánh nắng ban xuyên thấu qua tầng tầng lớp bụi soi đến, một phòng âm áp.

Cô đã không ở Có gia rồi.

Lúc cô ngủ say, Cố Dạ Cần ôm cô ra, hiện tại cô đang ngủ trên giường căn hộ mình.

Vươn bàn tay nhỏ mềm Sờ soạng di động trên tủ giường, cô ân phím nhận: “Alo, Hoa tỷ.”

Là điện thoại của trợ lý Hoa tỷ.

“Linh Linh, em nghỉ ngơi thế nào rồi, nếu như đã nghỉ khỏe, chúng ta liền rời khỏi Hải Thành thôi! Em còn rất nhiều hành trình cần sắp xếp đó.”

Rời khỏi Hải Thành?

Ngày hôm qua ở trên tiệc cưới xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoa tỷ cũng nói đường làm minh tinh của cô đến ngõ cụt rồi, làm sao trong một đêm mưa rèn gió dữ đột nhiên dừng lại, đã trời trong nắng âm?

“Là Có Dạ Cần, đúng không?”

“Đúng vậy Linh Linh, Cố tổng đã thay em giải quyết tất cả, tối hôm qua Cố tổng phong sát tám tòa soạn báo có lực ảnh hưởng lớn ở Hải Thành, đã ¡n báo rồi, những ký giả kia đều bị hù chạy, còn có trên Weibo, tất cả tiêu đề về em đều bị ép xuống, video và ghi âm còn chưa kịp xem đã biến mắt trong một đêm, Cố tổng lầy phương thức khắc nghiệt huyết tẩy cả Tứ Cửu Thành, hiện tại về em, đã thành từ cắm.”

Có Dạ Cần huyết tẩy cả Hải Thành.

Vị thủ phủ Cố Dạ Cần tuần mỹ nho nhã Hải Thành này, rất ít người có cơ hội thấy anh ra tay, thế nhưng anh một khi đã ra tay, phải là thế lôi đình hủy diệt.

Đối với mấy dư luận bắt đầu lên men kia, anh không có bắt luận ngôn từ gì, anh chỉ che tay mình lên bầu trời Tứ Cửu Thành, để cô đỗ bến trong lòng anh, vì cô chặn tất cả mưa gió.

Trái tim Diệp Linh khẽ cuộn mình lên, đêm qua anh một thân mưa gió trở về, mặt ngoài không chút biến hóa nào.

Thế nhưng anh lại ở bên ngoài lôi đình sát phạt.

“Linh Linh, chúng ta lúc nào đi?”

Chương :

Diệp Linh từ trong lời Hoa tỷ nghe được ý thúc giục, Hoa tỷ trước đây chưa từng như vậy, Hoa tỷ dường như rất muốn cô lập tức rời đi.

“Đợi chút đi ạ, em muốn gặp Cố Dạ Cân rôi nói sau.” Nói xong Diệp Linh cúp điện thoại.

Lúc này ở Cố gia.

Có Hiền nổi giận đùng đùng ngồi ở trong phòng khách, gã dùng sức ném chén trà trên sàn nhà: “Cố Dạ Cần đâu? Mau gọi điện thoại cho nó, bảo nó qua đây, nó là có ý gì, không cho ta ra ngoài, đây là muốn nhốt ta ở chỗ này?”

Người hầu nơm nớp lo sợ đứng trong góc nhỏ, thở mạnh cũng không dám, rất sợ đám lửa giận của Cố Hiền đốt tới trên người bọn họ.

Trên người Cố quản gia cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh, đêm qua Diệp Linh tới gõ cửa, vốn là một chuyện tót, thế nhưng ai nghĩ đến dĩ nhiên gặp phải phong ba lớn như vậy, ông ta còn chưa kịp xử lý, một đám hộ vệ áo đen xông vào đã bắt Có Hiền và ông ta đến trong biệt thự này, cũng ở lại canh giữ ở cạnh cửa, không cho bọn họ đi ra ngoài.

Đây rõ ràng chính là nhốt!

Có gia sắp loạn rồi, đứa con trai vì một người phụ nữ mà nhôt bô mình ở đây.

Cố quản gia sâu sắc hiểu được, mấy năm nay Có Hiền ăn ăn uống uống làm một thái thượng hoàng tiêu dao, mà người chân chính cầm quyền Cố gia là Có Dạ Cần, Cố Dạ Cần này sợ là muốn lật trời.

Lúc này cổng biệt thự bị kéo ra, một hơi lạnh tiền đến, Cố Dạ Cần toàn thân áo đen, đồ sộ xuất hiện ở cạnh của.

Có Dạ Cần tới rồi.

Anh nhắc đôi chân dài, đạp bước trầm ổn đi đến, cởi áo khoác ngoài đưa cho thư ký Chu Khải, Chu Khải cung kính lui đến một bên, Có Dạ Cần đi tới trên ghé salon đối diện Cố Hiền ngồi xuống, sau đó nhàn nhạt gợi lên môi mỏng: “Bó, sao lại nồi nóng thế?”

Có Hiền nhìn về phía Có Dạ Cần đối diện, người đàn ông một thân áo sơmi trắng, quần tây dài đen, thanh bần tuần nhã, nồi bật bát phàm, nhiều năm chém giết trên thương trường đã lắng đọng ra vẻ thành thục sắc bén trên người anh, vẻ đạm mạc mỏng lạnh như thể một đề vương.

Đứa con trai này, từ lúc anh sinh ra, Cố Hiền chưa từng nhìn thật kỹ.

Bây giờ liếc mắt, lại xa lạ như thế.

“Có Dạ Cần, mày tới đúng lúc lắm, tao đang muốn tìm mày đây, mày có ý gì, nhốt tao ở chỗ này, lá gan mày lớn nhỉ, tao là bố mày, mày dám ngõ nghịch như vậy!” Cố Hiền âm trầm nói.

Sắc mặt Có Dạ Cẩn không có chút biến động nào, thậm chí ngay cả mi tâm cũng không chau lại: “Bố, bên ngoài bây giờ phong thanh hạc lệ, mây ngày nay xin bố ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt, chờ qua tiếng gió thỏi, con sẽ phái chuyên cơ đưa bố ra nước ngoài giải sâu một chút.”

Phong thanh hạc lệ: Tiếng rên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc. Một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhát.

Miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình nghĩ loạn đâm ra sợ hãi lo buồn, tự dọa chính bản thân.

“Cái gì?” Cố Hiền suýt chút nữa nhảy dựng lên, gã toàn thân run rầy nhìn Có Dạ Cần: “Đưa tao ra nước ngoài, mày đây là có ý gì?”

Cố quản gia cả người đỗ mò hôi, ông ta len lén nhìn thoáng qua đối diện người đàn ông, từ lúc anh vào cửa cũng không có biểu tình dư thừa nào, thế nhưng hàn khí trên người anh vẻ không ngừng tràn ra bên ngoài, khiến người ta sợ hãi.

Ông ta nhanh chóng rót một chén trà, ân cân đi lên trước: “Lão gia, thiếu gia, hai ngài đều xin bớt giận trước, nói cho cùng, hai người cũng vì một người phụ nữ mà thôi.”

“Thiếu gia, tôi có thể làm chứng, đêm qua là Linh Linh tiểu thư tự mình gõ cửa phòng lão gia, mặc kệ trong phòng chuyện gì xảy ra, đều là Linh Linh tiều thư chủ động, mà nói đến cùng, hai người là bố con ruột, Linh Linh tiểu thư chỉ là một người ngoài.”

Chương :

“Thiếu gia, cậu đã quên rồi, năm đó Linh Linh tiểu thư tại vào ngày sinh nhật tuổi đó chủ động bò lên trên giường của cậu câu dẫn cậu, nếu cô có thể câu dẫn thiếu gia, tự nhiên cũng có thể câu dẫn lão gia, thiếu gia cậu cũng đừng vẻ thư thanh thuần vô tội bề ngoài của Linh Linh tiểu thư lừa, bất hòa với bố mình!” Cố quản gia hát tắt cả nước bản lên trên người Diệp Linh.

Có Dạ Cần nhắc mí mắt lên, nhẹ nhàng nhìn Cô quản gia, sau đó anh gọi lên môi mỏng, nở nụ cười.

Có Dạ Cần đột nhiên nở nụ cười.

Anh cười rộ lên lộ ra một hàm răng trắng tinh, như là răng nanh sắc bén của hồ, hiện lên ánh sáng sắc lạnh sâm nhiên và sát ý.

Da đầu Cố quản gia tê rần, lắp bắp nói: “Thiêu gia, cậu… cậu uông trà trước ạ.”

Cố Dạ Cần nhìn ông ta, sau đó vươn bàn tay rõ ràng khớp xương ra, đón chén trà trong tay ông ta.

Cố quản gia buông lỏng tinh thần, người đàn ông đồng ý uống trà của ông ta, vậy biểu thị ông ta đã khuyên bảo thành công.

Ông ta đưa chén trà cho người đàn ông.

Khi sắp nhận được, Có Dạ Cần đột nhiên nhẹ buông tay: “xoảng”, chén trà rơi trên thảm.

Rõ ràng là Có Dạ Cần có ý đánh rơi, thế nhưng Có quản gia sợ đến nhanh chóng quỳ xuống, phủ phục trước đôi chân dài kiêu ngạo kia của người đàn ông: “Thiếu gia, tôi không phải cố ý.”

Cố Dạ Cần từ trên cao liếc xuống tên nô tài này, anh đưa đoi giày da dính nước trà tới trước mặt người đàn ông, lãnh đạm phát động đôi môi mỏng: “Lau sạch cho tôi.”

“Vâng, thiếu gia.” Cố quản gia lấy cái khăn trong túi giúp Cô Dạ Cân lau chùi giày.

Một giây kế tiếp, Có Dạ Cẩn chậm rãi nhắc chân, giãm tay Cố quản gia phía dưới giày mình.

Anh như chà đạp rác rưởi, dưới chân dùng sức nghiền ép, đôi môi mỏng cong lên, anh ưu nhã cười nói: “Ông mới vừa nói cái gì, tôi không nghe rõ, ông nói lại cho tôi nghe.”

A”, Cố quản gia hét thảm một tiếng, ông ta cảm giác tay mình sắp bị người đàn ông này đạp gãy.

“Thiếu gia, tha mạng, tôi sai rồi, tôi không dám nữa.”

Có quản gia liên thanh xin tha, ông ta theo chiếc quần tây được cắt tỉa như đao phong của người đàn ông nhìn lên, nét mặt người đàn ông thủy chung treo ý cười rất nhạt, trong nụ cười ưu nhã lộ ra vẻ thờ ơ, thế nhưng khiến người ta nhìn mà sợ run lên.

“Ông sai rồi, ông sai chỗ nào? Nhiều năm như vậy, ông tìm cho bó tôi bao nhiêu tình nhân, cái này tôi không quan tâm, thế nhưng ông lại đánh chủ ý tới trên đầu Linh Linh, bắt nạt cô ấy! Ai cho ông cái gan ấy, hả?”

“Thiếu gia, tôi…”

Có Dạ Cần khẽ cúi người: “Nếu biết năm cô ấy tuổi lên giường tôi, vậy ông nên biết cô ấy là người phụ nữ của tôi, người phụ nữ của tôi là người mà tên cầu nô tài như ông có thể nhục nhã?”

Có quản gia đau gào khóc thảm thiết, ông ta nhanh chóng nhìn về phía Cố Hiên: “Lão gia, cứu tôi, cầu ngài cứu tôi”

Sắc mặt Cố Hiền đã xấu xí đến cực hạn, cái gọi là đánh chó phải dòm mặt chủ, Có Dạ Cần ở ngay trước mặt gã động thủ với Cố quản gia, kỳ thực chính là để cho gã nhìn.

Lời kia, cũng là nói cho gã nghe.

Bởi vì gã cũng dám tơ tưởng đến người phụ nữ của anhI “Xắc xược!” Cố Hiền tiện tay cầm lên gạt tàn thuốc trên bàn uống trà cái, hung hăng đập trúng trên đầu Cố Dạ Cần.

Chương :

Có Dạ Cần không tránh, lấy thân thủ của anh nhất định có thể tránh thoát, thế nhưng gạt tàn thuốc rơi xuống giữa ót của anh, vang lên một tiếng, gạt tàn thuốc rơi trên thảm, một dòng máu nóng xông ra.

“Chủ tịch!” Chu Khải kêu một tiếng, nhanh chóng tiền lên, anh ta lấy ra hòm thuốc, thay Có Dạ Cần xử lý vết thương.

Có quản gia đã ngất đi, năm ngón tay phải của ông ta đã bị đạp gãy, tay đã phế đi.

Hai người bảo vệ tiến lên, kéo Có quản gia xuông.

Bầu không khí trong phòng khách trở nên ngột ngạt đè nén, Chu Khải đơn giản xử lý vết thương một chút, đã bị Cố Dạ Cần vẫy lui.

Cố Dạ Cần lười biếng dựa vào trên ghê sa lon, rút một điêu thuôc ra, sau đó nhíu lại mày kiêm cúi đâu châm lửa.

Hít một hơi thuốc, sau đó phun ra.

Có Hiền làm con trai mình bị thương, lại không có chút đau lòng cùng hổ thẹn nào, gã hừ lạnh một tiếng: “Có Dạ Cần, mày thực sự là cứng cánh rồi, ngay cả thằng bố là tao mày cũng không đề trong mắt, vì một con Diệp Linh, mày muốn động đên bô mình?”

“Bố?” Có Dạ Cần phả ra làn khói, cúi đầu bật cười một tiếng: “Vậy lúc ông muốn động vào Diệp Linh, có nghĩ tới người người phụ nữ này là người phụ nữ của con trai ông hay không?

Bó, tại sao ông muốn chạm vào cô ấy, mấy ngày trước tôi đã cảnh cáo ông, là tôi chưa nói rõ với ông, hay là lỗ tai ông bị điếc?”

Cố Hiền tái nhợt mặt, nhưng gã nhanh chóng ổn định mình: “Mày là con tao, tất cả những gì mày có bây giờ đều là Cố gia cho mày, Diệp Linh cũng thế!”

“Tất cả những gì mày và Diệp Linh có đều là tao ban cho, ở trước mặt tao, chúng mày có tư cách gì nói không được?” Có Hiền tức giận nói.

Có Dạ Cần thờ ơ hút thuốc: “Bó, ông mang Linh Linh về nhà nuôi, lại bị tôi nhanh chân đoạt trước, trong lòng ông có phải cảm thấy rất bát bình hay không?”

Nói rồi Cố Dạ Cần ưu nhã vắt chéo đôi chân dài: “Thật ra mấy năm nay ông ở bên ngoài chơi thế nào cũng được, tôi mặc kệ ông, tôi nhớ lúc tôi còn rất nhỏ đi qua phòng làm việc của ông, lúc đó tôi đầy cửa ra, liền nghe được tiếng thở dốc của ông và thư ký ông, hai người đang vật nhau ở trên ghế salon.”

“Bản tính của ông chính là như vậy, chẳng có gì tốt lành, thế nhưng Diệp Linh, ông không thể động vào, đến tột cùng tôi phải nói bao nhiêu lần ông mới có thể hiểu?”

Có Dạ Cần từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình có hoàn cảnh dị dạng bệnh hoạn như vậy, cuộc sống rất âm u, cho nên năm đó lúc anh thấy được Diệp Linh luôn hướng về ánh nắng, tốt đẹp rực sáng, một cái nhìn kia, kinh niên bắt diệt.

Cố Hiền không nghĩ tới Có Dạ Cần chẳng những bắt gặp được gã nhìn lén Diệp Linh tắm, còn thấy được qua gã chơi trò rung giường, sắc mặt gã lúc này trở nên rất khó coi: “Cố Dạ Cần, tao vẫn là câu nói kia, nếu như mày dám động vào tao, tao sẽ trục xuất mày khỏi Cố gia, khiến mày hai bàn tay trắng!”

Trục xuất khỏi Cố gia.

Hai bàn tay trắng.

Ngũ quan anh tuấn của Có Dạ Cần trong làn khói trở nên mờ nhạt, bàn tay càm điều thuốc dùng sức chọc chọc lồng ngực của mình, anh cười nói: “Bố, ông có lầm không, mấy năm nay ông ở bên ngoài sống như thế tiêu diêu tự tại, đó là bởi vì tôi bán mạng cho Cố gia, tiền mà ông nuôi đám tình nhân kia, đều là tôi kiếm cho ông!”

“Tiêu tiền tôi kiếm ra, còn muốn ngủ người phụ nữ của tôi, bố, có thể đừng ngây thơ nữa không, khiến tôi hai bàn tay trắng, ông còn không có năng lực này.”

“Mày!” Có Hiền cảm thấy trong miệng ngai ngái, gã sấp bị đứa con trai này chọc tức đến thổ huyết rồi.

Có Dạ Cần hút một hơi thuốc sâu, dí đầu mầu thuốc vào trong gạt tàn, anh đứng lên, đưa tay búng bụi thuốc dính trên quần tây mình.

Chương :

Anh để tay vào túi quần rồi bước ra khỏi cửa, định đi thì đột nhiên bước chân anh dừng lại, đôi mắt sâu hẹp rơi vào khuôn mặt xanh mét của Cố Hiền, bỗng nhiên bật cười: “Đúng rồi bố, có phải ông tát Diệp Linh một cái không?”

Có Hiền chắn động, tiện đà nồi lên ý giận ngút trời: “Đúng, tao tát Diệp Linh một cái, mày có thể làm gì tao, chẳng lẽ còn muốn đánh tao?”

“Ha,” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bức ra tiếng cười lạnh, sau đó anh nghiêng người từng bước tới gần Cố Hiền, rút bàn tay đang cắm ở trong túi quần ra, anh ưu nhã cười cười: “Bó, tôi là con trai ông, cho nên vừa rồi ông dùng gạt tàn đập tôi, tôi không tránh, thế nhưng hãy tin tôi, đây tuyệt đối là một lần cuối cùng, đưa ông đi nước ngoài, ông cũng đừng trở lại nữa.”

“Còn nữa, tôi là người đàn ông của Diệp Linh, bảo vệ cô ấy là chuyện tôi nên làm, ông đánh người phụ nữ : của tôi, khoản nợ này, tôi không thê không tính với ông.”

Nói xong, Cố Dạ Cần xách cỗ áo của Có Hiền, một nắm đắm bàn chắc liền hung hăng đánh xuông.

Sau năm phút.

Cửa biệt thự mở ra, có thân ảnh quen thuộc xuât hiện, Cô phu nhân Ôn Lam vội vã chạy đến.

Ôn Lam nhìn Cố Dạ Cần một chút, sau đó nhìn về phía bên trong biệt thự, Cố Hiền nằm trên mặt đất, đang thống khổ rên rỉ.

Sắc mặt Ôn Lam đại biến, bà ta khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Có Dạ Cần: “Dạ Cần, con có phải điên rồi hay không, con đánh bố con? Ông ta chính là bô conl”

Nói rồi Ôn Lam hét lớn: “Người đâu!

Mau tới! Đỡ lão gia dậy!”

Nhóm người làm nữ trong biệt thự liếc nhau một cái, không dám tiến lên, bọn họ rât sợ Cô Dạ Cân.

Trên tay Cố Dạ Cần dính máu, vì anh đánh Có Hiền đến đổ máu, anh ung dung nhận khăn Chu Khải đưa tới lau chùi tay mình, lồng ngực to lớn vẫn còn đang thở gấp, nhưng anh ôn hòa nhìn về phía Ôn Lam: “Mẹ, ly hôn đi!”

Ly hôn?

Ôn Lam chắn động.

“Mẹ, nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao, buông tay đi! Mẹ đã hoàn toàn thay đồi, đừng để mình càng thêm xâu xí nữa, nửa đời sau của mẹ, con sẽ phụ trách.”

Con sẽ phụ trách.

Một câu nói này làm cho viền mắt Ôn Lam nhanh chóng hồng hồng, đứa con trai này cao hơn bà rất nhiều, có thể bảo vệ được bà, thế nhưng bà chỉ cảm thấy lòng chua xót.

Kỳ thực trước đây cô cũng nghĩ tới việc ly hôn, quá đau khổ rồi, thậm chí còn nghĩ tới tự sát, nhưng lúc đó Cố Dạ Cần nho nhỏ đi đến bên bà, nhẹ nhàng ôm cô.

Ôn Lam lắc đầu: “Không, mẹ không muôn ly hôn.”

Thời gian khó khăn nhất bà đã chịu đựng qua, hiện tại bà vì hận mà sông, bà đã không muốn thoát khỏi nó.

Có Dạ Cần đã sớm biết đáp án: “Vậy được rồi, mẹ, mẹ muốn thế nào, con đều có thể cùng mẹ, theo mẹ, duy chỉ có Diệp Linh, sau này mẹ đừng đi tìm cô ấy nữa.”

Nghe được câu này, Ôn Lam nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía Cố Dạ Cần: “Dạ Cần, con vì Diệp Linh đánh bồ con, chẳng lẽ còn muốn giáo huấn mẹ con sao?”

Trong tiếng nói đè thấp của Có Dạ Cần lộ ra vài phần mệt mỏi rã rời: “Mẹ, con sắp ba mươi rồi, qua mấy năm nữa, sẽ không trẻ, con nghe lời của mẹ, cưới vợ, sống cuộc sống của người bình thường, thế nhưng, con cần Diệp Linh ở bên cạnh con, cô ấy là góc nhỏ bên con, con mới có thể tốt được, mẹ hiểu không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio