Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 1748-1753

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

“Mẹ, đây là một lần cuối cùng con nói cho mẹ những lời này, nếu như mẹ còn cần con đứa con trai này, sau này hãy cách Diệp Linh rất xa.”

Nói xong, Cố Dạ Cẩn xoay người rời đi.

“Dạ Cần,” Ôn Lam hướng về phía bóng lưng anh tuấn của Có Dạ Cần hô một câu: “Lão gia tử đã bay tới Hải Thành!”

Cố lão gia tử tới, đó là người nắm quyền chân chính ẩn trong bóng tối, tàn nhẫn vô tình.

“Dạ Cần, con vì Diệp Linh rối loạn tâm trí, cùng bố mình trở mặt thành thù, lão gia tử sẽ không để cho Có gia loạn, con là người thừa kế ưu tú nhát của ông ta, ông ta tất nhiên sẽ không tha cho Diệp Linh!”

… Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu …

Sau khi chia tay cùng phú nhị đại, rất nhanh Mạc Tư Tước liên tham gia.

một hội giao lưu học thuật đứng đâu.

“Mạc tổng, mời ngồi.”

Mạc Từ Tước ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải, đây là chủ vị toàn trường, ngọn đèn sáng chói từ đỉnh đầu tỏa xuống, dường như mạ lên ánh sáng vàng óng lên dung nhan anh tuần như ngọc ấy.

Mọi người “xoát xoát” nhìn lại – Hóa ra đây chính là chàng trai của Mạc gia, thực sự quá loá mát.

Hội học thuật bắt đầu, tiền hành được đến hồi cuối, nhân viên công tác đi tới, cung kính thấp giọng nói: “Mạc tổng, vừa rồi biết được, hội học thuật giao lưu này đặc biệt mời một cô thiếu nữ tài ba tới tiền hành diễn thuyết.”

Trong lòng Mạc Từ Tước khẽ động, ngẳng đầu nhìn về phía trước.

Chỉ thấy MC trên đài chậm rãi đi tới một thân ảnh trong trẻo mà khuynh quốc tuyệt sắc, Liễu Anh Lạc tới.

Liễu Anh Lạc đột nhiên đến, hung hăng xông vào đáy mắt anh.

Mạc Từ Tước không nghe rõ cô đang nói những gì, anh chỉ biết lúc toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều, có người hỏi: “Cô gái Liễu gia, xin hỏi động lực cuộc sống của cô là Liễu Anh Lạc phong hoa đứng ở trên đài, cặp mắt hạnh sóng sánh ánh nước kia chậm rãi rơi trên khuôn mặt tuần tú của Mạc Từ Tước, cô câu đôi môi đỏ mọng, mỗi chữ mỗi câu cười nói: “Mặc dù có quãng đời dài đẳng đẳng còn lại, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn không kịp chờ, tôi muốn vì anh ấy đứng nơi trung tâm dưới ngọn đèn dầu sáng chói trong vạn người, để anh ấy liếc mắt liền thấy được tôi.”

Diệp Linh ở trong căn hộ của mình, lúc này “ding dong” một tiêng, chuông cửa vang lên.

Có phải Có Dạ Cần đã trở về hay không?

Diệp Linh đi tới, mở ra cửa căn hộ, bên ngoài không phải Cô Dạ Cân, mà là hai hộ vệ áo đen.

Hộ vệ áo đen mở miệng nói: “Diệp tiểu thư, chào cô, lão gia tử tới Hải Thành, ngài ấy muốn gặp cô.”

Có lão gia tử?

Diệp Linh lộp bộp giật mình, trong ấn tượng cô chỉ gặp qua Có lão gia tử một lần, đó chính là ngày Có Hiền đưa cô về nhà đó, bên ngoài biệt thự Cố gia chậm rãi ngừ ng một chiếc xe Sang trọng, cô quay đầu lại, lập tức thấy được Có lão gia tử đang ngồi ở phía sau trong cửa số xe đang trượt xuống.

Có lão gia tử ngồi ở trong xe, đang lẳng lặng nhìn cô.

Ánh mắt kia, đặc biệt yên tĩnh, song, khiến cô toàn thân sợ hãi.

Về sau nữa, cô vẫn chưa gặp lại Cố lão gia tử.

Cố lão gia tử mấy năm nay cũng không ở Hải Thành, nhưng ông ta là người nắm quyền chân chính của Cố gia, nắm quyền sinh sát trong tay.

Chương :

Hiện tại Cố lão gia tử đã trở về, muốn gặp cô.

Có lẽ do cái nhìn khi còn bé kia để lại bóng ma trong lòng cô, trong nội tâm Diệp Linh rât bài xích Cô lão gia tử.

Nhưng, cô cũng không từ chối.

Bỏi vì, Cố lão gia tử cũng không cho cô cơ hội từ chôi.

“Được, tôi đi với các anh.”

Nửa giò sau, Diệp Linh đi tới một ngôi biệt thự, hộ vệ đẩy cửa thư phòng ra: “Lão gia tử, Diệp tiêu thư tới.”

Diệp Linh đi vào, cô nhìn thấy Cố lão gia tử.

Cố lão gia tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, tinh thần minh mẫn, tuy là trên mặt ông đã đầy nếp nhăn, nhưng cái đôi mắt đục ngâu kia tản ra ánh sáng sắc bén khôn khéo.

Vừa nhìn chính đã thây nghiêm khắc.

“Lão gia tử, chào ngài, ngài tìm tôi?”

Diệp Linh lễ phép mà hào tự nhiên chào hỏi một tiếng.

Cặp mắt đục ngầu kia của Cố lão gia tử roi trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Diệp Linh, chậm rãi lộ ra một ít ý cười: “Diệp tiểu thư, không cần lo lắng, tôi sẽ không làm thương tổn cô, tôi tÌm cô chỉ có một việc.”

“Chuyện của tôi và Cố Hiền?”

Có lão gia tử lắc đầu: “Dạ Cần không phải giam giữ bố nó, sau đó đuổi ra Hải Thành, cả đời định cư nước ngoài không được trở về rồi à? Nếu Dạ Cần đã giải quyết tốt đẹp rồi, vậy chuyện xưa không cần nhắc lại.”

Hàng mi dài như lông quạt của Diệp Linh khẽ run lên, cô vẫn chưa biết chuyện này.

“Diệp tiểu thư, ngày hôm nay tôi tìm cô, là muôn cô rời khỏi cháu của tôi Cô Dạ Cẳn.”

Có lão gia tử là vì cái này mà đến.

Diệp Linh chậm rãi cúi đầu, mấy giây sau, cô ngắng đầu: “Lão gia tử, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi, giữa tôi và Cố Dạ Cần, chưa bao giờ là tôi dính anh ấy, mà là anh ây gắt gao siết chặt tôi, cho nên, ngài tìm nhằm người rồi, ngài nên đi tìm cháu trai ngài.”

Cố lão gia tử cười hói: “Cô đã tới, Dạ Cần còn có thể đến trễ sao, nó đã trên đường tới rôi.”

“Tôi sẽ dùng cách của tôi để cho nó buông tay ra, đương nhiên cũng hy vọng Diệp tiểu thư có thể phối hợp với tôi, cô dùng cách của cô đề nó buông tay, Diệp tiểu thư thông minh như vậy, nên biết tôi đang nói cái gì, đúng không?”

Bàn tay xuôi ở bên người Diệp Linh hơi cuộn tròn, sắc mặt tái nhợt không nói gì.

Có lão gia tử cầm ly trà lên, ưu nhã nhấp một ngụm trà: “Diệp tiểu thư, cô đã không yêu Dạ Cần nữa rồi, đúng không?”

Trái tim Diệp Linh bỗng nhiên siết lại, cô cũng không biết…

Cô chỉ biết trong sinh mạng cô chỉ có… Cố Dạ Cần.

Chỉ có anh.

Lúc này ánh mắt Có lão gia tử rơi trên người Diệp Linh, ông nheo lại đôi mắt sắc bén kia, trên dưới quan sát Diệp Linh, sau đó ý tứ không rõ bật cười: “Chỉ chớp mắt, con gái Diệp Thanh Đề đã lớn như vậy.”

Diệp Thanh Đè, là bố Diệp Linh.

Chương :

Diệp Linh đã rất lâu không ở trong miệng của người khác nghe được tên bố cô, hiện tại đột nhiên nghe được Có lão gia tử nhắc đến, cô trừng lớn hai mắt khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Cố lão gia tử: “Ngài…quen bố tôi?”

“Ah,” Cố lão gia tử bí hiểm nở nụ cười: “Năm đó Diệp Thanh Đề thế gia có ai không biết, Diệp Thanh Đề sinh một đôi trai gái, con gái là đóa hoa hồng được nuông chiều, con trai..

con trai Diệp Minh càng là hạc trong bầy gà, trò giỏi hơn thày, tuổi đã ngồi ghế thủ lĩnh bộ chấp hành FÚUI, kinh tài tuyệt luân, năm đó Diệp gia thực sự rực rỡ loá mắt, chỉ tiếc, Diệp Thanh Đề chết ở trong tai nạn giao thông, con trai Diệp Minh một đêm mắt tích, con gái thành con nuôi nhà khác, quả thật làm người ta thồn thức mà.”

Diệp Linh nhìn Cố lão gia tử, cô nhìn ra lúc Cố lão gia tử nói những lời này cũng không có cảm khái thổn thức gì, ngược lại, trong mắt Có lão gia tử có ánh sáng, là loại ánh sáng vô cùng u nhiên ám sắc.

Điều này làm cho Diệp Linh nhẹ nhàng chau hàng mày liễu, cô có một loại trực giác, Cố lão gia tử và giữa Diệp, không đơn giản như vậy!

Lúc này, người làm nữ đi đến, cung kính nói: “Lão gia tử, thiêu gia tới rôi!”

Có Dạ Cần tới.

Cố lão gia tử thu hồi tâm tư, sâu kín nở nụ cười: “Tới còn rất nhanh, Diệp tiểu thư, làm phiền cô ở bên trong trong mật thất một lúc.”

Diệp Linh đi tới một gian mật thắt, mật thất vừa vặn có thể thấy tình huông bên ngoài.

Có Dạ Cần vội vã chạy đến, anh cao ngất đứng trước mặt Có lão gia tử, đôi đồng tử đen nhìn bốn phía một chút: “Ông nội, Linh Linh đâu?”

Có lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “Dạ Cần, bây giờ trong mắt con còn có người ông này sao? Ta thấy trong mắt trong lòng con chỉ có Diệp Linh, vì nó, con không tiếc quay lưng với bố mình.”

Vẻ mặt Có Dạ Cần không có chút biến động nào, anh lãnh đạm mở miệng: “Ông nội, Linh Linh nhát gan, ông đừng dọa cô ấy, con đưa cô ây trở về trước, có chuyện gì chúng ta về rồi hãng nói.”

“Dạ Cần, khi con còn bé ta dạy con thế nào, quyền lợi của đám cưới hào môn là nhu yêu phẩm, làm một người thừa kế đạt chuẩn, con không thể động chân tình, hiện tại con lại làm thế nào, chuyện của con và Diệp Linh xôn xao dư luận, bố con thành thù, người phụ nữ như vậy, ta không dung nạp được, con lập tức chia tay với cô ta.”

“Ông nội, con sẽ không buông tay với cô ấy.”

“Choảng” một tiếng, Cố lão gia tử ném mạnh chén trà trong. tay vào trên mặt bàn, cặp mắt đục ngầu kia trở nên sắc bén, ông ta măng: “Thằng bất hiếu, quỳ xuông cho tal”

Sắc mặt Cố Dạ Cần thủy chung nhàn nhạt, ngay cả mi tâm cũng không chau, anh chậm rãi quỳ xuống.

Người hầu đưa tới roi da, Có lão gia tử chộp roi da trong tay: “bốp” một tiếng, hung hăng quát lên lưng Có Dạ Cần.

Đây là gia pháp.

Trong mật thất, con ngươi Diệp Linh co rụt lại, trái tim như là bị một bàn tay gắt gao siết chặt, mỗi một lần hít thỏ đều đau.

Roi da đánh trên người anh, lại làm trái tim cô đau đón.

Diệp Linh muồn đi ra ngoài, thế nhưng mật thât đã đóng kín, cô căn bản tìm không được công tắc.

Cố lão gia tử một roi quất xuống, lập tức có máu tươi thắm ra từ áo Cố Dạ Cần: “Dạ Cần, con bây giờ nên nói như thế nào?”

Cố Dạ Cần quỳ rất thẳng, anh chậm rãi nói: “Con tưởng mấy người đều biết, mấy năm nay… Diệp Linh là tư sủng của con mà ai ai cũng rõ, là người con trắng trợn yêu thích.”

Trong mật thất Diệp Linh nghe nói như thế trực tiếp cứng đờ, hàng mi run rây, rất nhanh viền mắt trắng nõn bắt đầu từ từ biến đỏ, bên trong dâng lên tầng hơi nước trong suốt.

Chương :

Anh nói – anh tưởng bọn họ đều biết, mấy năm nay… Diệp Linh là tư sủng của anh mà ai ai cũng rõ, là người anh trắng trợn yêu thích.

Những lời này rất rõ đã chọc giận Cố lão gia tử, Cố lão gia tử quơ roi da, lần nữa quất về phía phía sau lưng anh.

Vút.

Vút.

Vút.

Roi da quát từng cái xuống bờ lưng rộng của Có Dạ Cẩn, roi kia rơi trên người anh, da tróc thịt bong, nhìn thấy mà giật mình.

Rất nhanh, Có lão gia tử quất mệt, dù sao quơ roi cũng là việc tốn thể lực, ông ta ném mạnh roi da dính máu trên thảm, sau đó hừ lạnh một tiếng ngồi xuống.

“Cố Dạ Cần, con đừng tưởng rằng con bây giờ cánh cứng rôi, có thể tự cao tự đại, con cũng biết, con càng như vậy, ta càng không tha cho Diệp Linh, con sẽ chỉ đặt nó vào hiểm cảnh.” Trong lời nói của Cố lão gia tử lộ ra ý uy hiếp.

Phía sau lưng Có Dạ Cần vét thương chồng chát, trán đã túa ra một lớp mồ hôi lạnh, thế nhưng cả người anh vẫn thong dong, cũng không chút sợ hãi dao động nào, đối mặt với uy hiếp của Có lão gia tử, anh chỉ nâng lên cặp con ngươi đen thanh bần kia, nhàn nhạt nhìn Có lão gia tử: Ông nội, ông đã già rồi, nên đừng quá nhọc tâm, vẫn nên nghỉ ngơi đi.”

…” Có lão gia tử vốn đang thở dốc, lần này được lắm, thở dốc đột nhiên dùng lại, thở không ra tiêng.

Có lão gia tử cũng không thích Có Hiền, ông ta thấy, đứa con trai Cố Hiền này nhất định chính là một kẻ vô tích sự nuôi tốn gạo, công lao duy nhất của Có Hiền chính là sinh cho có gia một Có Dạ Cần.

Cố lão gia tử rất thích Có Dạ Cần, lúc còn rất nhỏ đã xem anh thành người thừa kế mà bồi tài, Cố Dạ Cần sinh trưởng trong bóng tối, trong cốt nhục đều chảy xuôi vẻ bạc tình sát phạt, điều này làm cho ông ta rất hài lòng.

Nhưng, kể từ giây phút Diệp Linh xông vào trong sinh mệnh Có Dạ Cần, cô đã trở thành một tắc dương quang anh khao khát nhát không gì sánh băng.

Kỳ thực Cố lão gia tử đã hồi hận, ông ta nên sớm ra tay làm Diệp Linh biến mắt, ở thời điểm cánh Cố Dạ Cần vẫn chưa cứng.

Hiện tại Cố lão gia tử híp cặp mắt đục ngầu nhìn Cố Dạ Cần lúc này còn quỳ dưới đất, Có Dạ Cần cũng đang nhìn ông ta, ánh mắt bình tĩnh, bên trong lại giống như mực đen đậm đặc, thâm trầm mà nguy hiểm.

Có lão gia tử biết, một ngày nào đó thăng cháu này sẽ thoát khỏi bàn tay ông ta.

Chỉ là, ngày này sớm hơn so với ông ta tưởng tượng một chút.

Có Dạ Cần đã có thể đối kháng với ông ta rôi.

Vì Diệp Linh, anh động đến bó mình, động đén căn cơ Có gia, Có lão gia tử không biết, sau này anh còn có thể vì Diệp Linh điên cuồng tới mức nào.

Diệp gia cửa nát nhà tan, chỉ còn lại đứa con gái này, đứa con gái này nhìn như không hề có lực đánh trả, nhưng cô cũng là nơi mềm mại nhất trong tim Có Dạ Cần.

Sợ rằng sẽ có một ngày, đứa con gái Diệp gia này sẽ dĩ kỷ vi mâu”, đánh đến toàn bộ Cố gia quân lính tan rã.

Đây là phép ẩn dụ sử dụng quan điểm, phương pháp hoặc nhận xét của đối phương để bác bỏ đối phương.

Ông ta tuyệt đối không thể để cho Có gia hủy trong tay con gái Diệp gia.

“Hừ, Dạ Cần, con bây giờ vì Diệp Linh đối kháng với ta rồi phải không, tất cả bây giờ con có đều là ta đưa cho con, nếu như ta thu hồi, con sẽ hai bàn tay trắng.” Có lão gia tử nói.

Có Dạ Cần nhìn Cố lão gia tử: “Ông nội, tất cả của Có gia, con đều có thể cho ông, cái gì cũng không cần, thế nhưng, ông tưởng con rời khỏi có gia con sẽ không nuôi nổi một Diệp Linh sao?”

Có lão gia tử khựng lại, sau đó câu môi: ‘Dạ Cần, con có hỏi qua ý của Diệp Linh hay chưa?”

Cố Dạ Cần nhấp môi mỏng, không nói thêm gì nữa.

“Hôm nay nói chuyện dừng ở đây, Dạ Cân, con trở vê suy nghĩ thật kỹ, ta cho con thời gian.”

Trong mật thất, hai mắt Diệp Linh đẫm lệ mông lung nhìn người đàn ông đang bên ngoài quỳ, sau lưng anh vết máu lẫn lộn, nhưng anh vẫn quỳ thẳng tắp như trước, hệt như cây tùng giữa ngày mưa bão, sắc mặt anh bình tĩnh không lay động khiến người ta không biết anh đang suy nghĩ gì.

Diệp Linh đã cảm thấy tim rất đau rất đau, thân thể nhỏ mềm theo bờ tường vô lực tuột xuông.

Lúc này bên tai vang lên một chuỗi tiêng bước chân, Cô lão gia tử tới.

“Diệp tiểu thư, tôi bảo Dạ Cần lựa chọn giữa cô và Cố gia, đồng thời cũng đề cho cô đưa ra chọn lựa.”

Viền mát Diệp Linh đỏ bừng nhìn về phía Có lão gia tử: “Ông đây là có ý gì?”

“Diệp tiểu thư, nếu tôi không dùng thứ gì được nữa, tôi sẽ tự tay phá hủy nó, Dạ Cần là cháu đích tôn của Có gia, mạng của nó, cũng là của t tôi.

Toàn thân Diệp Linh run rấy, Có lão gia tử đang uy hiệp cô!

Vì sao, vì sao Cố lão gia tử tàn nhẫn với anh như vậy, ông ta là ông nội ruột của Cô Dạ Cân mà?

Trái tim Diệp Linh đau đến thít chặt.

“Diệp tiểu thư, cô vẫn chưa rõ sao, cô là khởi nguồn hết thảy đau khổ của Dạ Cần, nó hận cô, hận Diệp gia cô, thế nhưng nó lại không buông tay cô ra được, cái này như một hồi đánh giằng co, cô ở bên cạnh nó mỗi một ngày đều đều lôi kéo nó, như thể muốn xé rách nó thành hai nửa.”

“Chỉ khi cô rời đi, nó có thể hoàn toàn giải thoát, nó còn có mẹ nó, mới có thể sống cuộc sống yên bình.”

Diệp Linh thất hồn lạc phách rời đi, quản gia đi tới, thắp giọng nói: “Lão gia tử, ngài nói Diệp Linh sẽ chia tay với thiêu gia sao?”

Có lão gia tử nhìn hướng bọn họ biến mắt phương: “Sẽ, Diệp Linh là con gái Diệp gia, cô ta và Dạ Cần vĩnh viễn không ở chung với nhau được.”

“Lão gia, có nên nói chuyện… hai nhà Cô Diệp cho thiêu gia không ạ?”

Quản gia do dự hỏi.

Quá khứ hai nhà Có Diệp là một đoạn bí mật lớn động trời bị ẩn giấu, bí mật này một khi bị vạch trần, sẽ hủy hoại tất cả mọi người.

Có lão gia tử lắc đầu: “Tạm thời không cần, đúng rồi, gần nhất có tin tức của Diệp Minh không?”

“Không có, từ lần trước chúng ta phát hiện tung tích của Diệp Minh, cậu ta liền vô ảnh vô tung biến mắt rồi, dường như chưa từng xuất hiện.”

“Đứa con trai của Diệp Thanh Đề này; tinh tài tuyệt luân, năm đó chính là tiều bá vương của Hải Thành, cậu ta một khi trở về, sợ rằng phải quậy trọn cái Hải Thành này đến long trời lở đất, phái người theo dõi gắt gao, nhất định không thể để cho cậu ta trở VS.”

Tuy Diệp lão gia tử có dự cảm, Diệp Minh sẽ trở về rất nhanh.

Trong căn hộ.

Trong phòng, bác sĩ mang blouse trắng dài cầm hòm thuốc đi, bên trong gay mũi mùi nước khử trùng.

Có Dạ Cần nằm lỳ ở trên giường, để trần lưng, lằn roi sau lư ng anh đan xen, tuy đã được bác sĩ xử lý qua rồi, thề nhưng vẫn máu thịt be bét như trước.

Thư ký riêng Chu Khải thấp giọng nói: “Diệp tiểu thư, bác sĩ đã tiêm cho chủ tịch thuốc giảm đau, bây giờ đang ngủ say, buổi tối chủ tịch liền giao cho cô chăm sóc nhé.”

Chương :

“Được.” Diệp Linh gật đầu.

Chu Khải mang bác sĩ rời đi, Diệp Linh nhắc chân đi tới bên giường, cô vươn lòng bàn tay trắng nõn, khẽ sờ lên vùng lưng anh tuần của người đàn ông, cô muốn sờ thử vết thương của anh, thế nhưng, cô lại không dám.

Anh nhất định rất đau rất đau.

Diệp Linh cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, cô đột nhiên suy nghĩ, chấp niệm khó có thể buông tay của anh đối với cô, rốt cuộc là hận, hay là..

Yêu?

Mấy năm này, Diệp Linh vẫn luôn biết, anh không yêu cô.

Cô đã từng chính tai nghe qua anh với mẹ anh nói chuyện, tất cả tư sủng và thiên vị anh đối với cô cũng chỉ là một loại thủ đoạn trả thù, đưa cô lên mây rồi hung hăng đạp cô xuống, để cô tan xương nát thịt.

Nhưng là bây giờ Diệp Linh có chút hoài nghi, anh sẽ không phải… cũng yêu cô đấy chứ?

“Nước…” Lúc này tiếng nói khàn khàn của người đàn ông truyền vào bờ tai cô.

Diệp Linh nhanh chóng hoàn hồn, anh khát, muôn uông nước.

Diệp Linh rót một ly nước, sau đó đút tới bên môi anh, thế nhưng nước từ khóe môi anh chảy ra, nhanh chóng làm ướt vạt áo anh.

Uống nước như vậy rất không tiện.

Diệp Linh suy nghĩ một chút, sau đó tự mình uống một hớp nước, cúi người đặt lên môi anh.

Anh lúc này đang nằm, cô hôn lên đôi môi mỏng của anh, mớm nước trong miệng đút cho anh.

Từng ngụm từng ngụm, cô đút một ly nước cho anh.

Người đàn ông ngủ mê man nếm được nguôn nước ngọt, bản năng đảo khách thành chủ, bắt lầy đôi môi cô.

Hôn vốn là chuyện ngọt ngào nhất, thế nhưng Diệp Linh nêm được vị rất đăng.

Môi miệng của anh rất đắng.

Cô cũng thế.

Sáng sóm hôm sau.

Cố Dạ Cẩn chậm rãi mở mắt ra, anh bây giờ đang ở trong căn hộ Diệp Linh.

“Linh Linh, Linh Linh…”

Anh gọi tên Diệp Linh, thế nhưng không ai đáp lại, trong phòng yên lặng, Diệp Linh không ở đây.

Cố Dạ Cần đứng dậy, vươn ngón tay thon dài mặc lên áo sơmi xám lạnh, xương bả vai người đàn ông triệt để mở ra, có vẻ thẳng tắp anh tuấn, những lằn roi giao thoa càng thêm nét dã tính không kèm chế được.

Mặc áo Sơmi xám lạnh vào, cài cúc áo, anh nhâc đôi chân dài ra cửa phòng, đi tìm Diệp Linh.

Thế nhưng tìm một vòng, cũng không tìm được Diệp Linh.

Cô đâu rồi?

Bỏi vì trước đây Diệp Linh từng trốn sau rèm cửa, nên Cố Dạ Cần thân cao chân dài đứng lặng bên rèm cửa, hít sâu một hơi: “xoạt” một tiếng, anh kéo ra rèm cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio