Chương :
“Thế nhưng điều kiện tiên quyết là, em sẽ bắn được một hay mấy phát? Hà Băng, em thực sự gan to hơn rồi nhỉ, lẽ nào em không muốn sống nữa hả?”
Diệp Minh cắt đứt lời cô.
Hà Băng khựng lại, nhanh chóng tiến lên đón lấy ánh mắt nghiêm nghị của anh: “Diệp Minh, anh là ngày đầu tiên quen biết em à, em không sợ nhất chính là cái chết.”
“Eml” Diệp Minh giơ tay lên, làm bộ muốn đánh cô.
Hà Băng không tránh, cô ngắng mặt đón tay anh: “Anh đánh đi, đánh mạnh vào!”
Bàn tay đang giơ lên của Diệp Minh cứng lại giữa không trung, nhìn dáng vẻ quật cường của cô, trong lòng anh đột nhiên đau xót.
Bàn tay rơi trên vai cô, anh dùng sức cô kéo vào trong ngực mình.
Đột nhiên tiến vào lồng ngực cứng rắn rộng rãi của anh, Hà Băng nhanh chóng vươn hai tay chống lên lồng ngực của anh, muốn đẩy anh ra, thế nhưng thân thể của anh cứng rắn giống như bức tường, có đầy thế nào cũng không ra.
Cô tức giận cuộn năm đấm nhỏ dùng sức đập anh một cái: “Người anh sao cứng như thế hả?”
“Cứng?” Diệp Minh nhướng mày kiếm anh khí, bàn tay tiêp tục ân vòng eo nhỏ như dương liễu của cô vào trong ngực mình: “Chỗ nào cứng, hửm?”
dân Cô không hề có ý này, thế nhưng bị anh nói ra vài phần ái muội!
“Diệp Minh, buông!” Cô dùng sức vặn vẹo trong lòng anh.
Diệp Minh nhẹ nhàng ngửi mùi thơm cơ thể nhàn nhạt trên người cô tản ra, ánh mắt càng thêm sâu, cánh tay cũng không ngừng buộc chặt, ôm cô chặt Vào trong ngực.
Lúc này tay Hà Băng đi tới nơi trái tim anh, trong lúc vô tình mò tới một vật.
Đây là cái gì?
Tròn tròn, lại vừa cứng cứng, dường như xỏ qua một sợi dây, vẫn đeo trên cổ anh.
Hà Băng ngừng giãy giụa, lòng bàn tay mềm mại của cô chậm rãi sờ lên vật tròn trịa thô sáp kia, cái này hình như là… nhẫn.
Nhẫn treo trên sợi dây, ở chỗ cách trái tim anh gần nhát.
App truyện hola đã được làm khá tốt rồi nhé cả nhà! Nhịp tim Hà Băng trong nháy mắt gia tốc.
Trên người anh vậy mà lại đeo một chiếc nhẫn.
“Đây là cái gì?” Hà Băng hỏi.
Diệp Minh không nghĩ tới cô lại phát hiện ra nhẫn của anh, anh lúc này buông lỏng Hà Băng ra, lảng tránh đề tài này: “Không có gì.”
Ba năm trước lúc anh mua cái nhẫn này cô cũng không biết.
Hà Băng nhìn anh: “Đây là nhẫn, đúng không? Trên người anh vì sao đeo nhẫn?”
“Anh còn có việc, đi trước.” Diệp Minh xoay người muốn chuồn.
“Không cho phép đi.” Hà Băng kéo anh lại, sau đó giơ tay lên liền gỡ ra cúc cổ áo anh, trực tiếp kéo sợi dây trên cổ anh.
Chuỗi động tác này của cô vô cùng liền mạch lưu loát, cực kỳ bá đạo.
Diệp Minh phát hiện cô thực sự là càng ngày càng hung hăng, không chỉ hiện tại, cô còn động một chút là… nữ trên nam dưới.
Song, cô như vậy anh lại… cực kỳ thích.
Chiếc nhẫn của Diệp Minh rơi vào trong lòng bàn tay của cô.
Thật sự là nhẫn.
“Anh… mua à?” Cô hỏi.