Chương :
Diệp Minh nhìn cô ở khoảng cách gần, cô hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve run lên một cái, giống như cây quạt nhỏ, làm người thương yêu.
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, không nói gì.
“Anh vì sao không nói lời nào? Ah, em biết rồi, cái nhẫn này có phải mua cho cô gái xinh đẹp nào đó không? Diệp Minh, anh thật sự là một tên khốn!” Hà Băng hất anh ra xoay người rời đi.
Một giây kế tiếp, bàn tay Diệp Minh kéo lại cổ tay cô: “Cô gái xinh đẹp đó đang ở đâu vậy, anh sao không thấy ai hết vậy, trong mắt anh chỉ thấy được em là cô gái xinh đẹp thôi.”
Hà Băng quay đầu nhìn anh: “Anh có ý gì, nói rõ ra.”
Trong mất cô lóe ra sự thông minh tỉnh ranh của con hồ ly nhỏ, rất rõ ràng ban nãy chỉ là làm bộ tức giận, muốn anh nói ra lời.
Diệp Minh vươn tay cầm bàn tay nhỏ mềm mại của cô, đưa tay cô đặt trên chiếc nhẫn kia: “Sau này không được tùy hứng, mạng của em, anh luyến tiếc.”
Hà Băng nhìn anh: “Vì sao anh không trả lời câu em mới hỏi, chiếc nhẫn này là anh mua, mua từ lúc nào?”
Diệp Minh chau mày kiếm, vẫn không nói.
“Anh câm à?” Hà Băng tức giận mắng anh.
Diệp Minh khoác áo sơmi trong tay trên vai cô, sau đó giúp cô cài từng cúc áo.
“Ba năm nay, đã ăn bao nhiêu đu đủ với uống bao nhiêu sữa đấy?” Anh khàn giọng hỏi.
Hà Băng mát vài giây mới hiểu được ý anh, ba năm trước cô chỉ là đồng bằng, ngực phẳng đến đáng thương, hiện tại đã nảy nở hơn, hơn nữa do tập võ nên càng thêm săn chắc hơn trước, không gì sánh được mê người.
Hà Băng nhanh chóng giơ tay lên che mắt anh: “Không phải anh thích phụ nữ ngực to à? Em đã trở thành kiểu phụ nữ anh thích, thế nhưng thật ngại quá, không cho anh xem đâu!”
Yêt hâu nam tính của Diệp Minh lăn trên dưới vài cái, khàn khàn cười nói, “Chắc là em đã hiểu lầm gì với ngực to rồi đấy! Nếu không thì quá tự tin.”
Diệp Minh vươn tay đầy tay cô ra: “Sau này không cho phép liều như thế nữa, anh có việc, đi trước.”
Nhóm chuyển qua chú trọng trên truyện trên app truyện hola nhé cả nhà! Anh xoay người rời đi.
Hà Băng nhìn bóng lưng cao ngất của anh, đột nhiên lên tiếng: “Huyết Ưng!”
Bước chân Diệp Minh cứng đờ.
Hai giây sau, anh ngoái đầu nhìn lại nhìn vê phía Hà Băng.
Hà Băng cũng nhìn anh: “Đúng là anh không?”
Đôi mắt Diệp Minh lập tức vần vũ cuồn cuộn, thế nhưng nhìn bề ngoài vẫn sâu không thấy đáy như cũ, khiến người ta không nhìn thấu được nửa phần, anh phát động môi mỏng: “Đừng quậy nữa, anh đi.”
Anh đi.
Anh cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Hà Băng nhìn cơ thể to lớn ấy biến mắt trong màn đêm, cô đã chắc chắc anh chính là Huyết Ưng.
Cô sẽ tìm được chứng cứ, cô nhất định sẽ chứng minh anh chính là Huyêt Ưng!
Mọi người quay lại xe của FIU, dấu vết trên mặt Điềm Điềm đã được xử lý qua rồi, cô ấy ôm lấy Hà Băng: “Băng Băng, cậu mau khai với tớ, cậu và chú kia là quan hệ như thế nào hả? Không ngờ tới cậu lại thích kiểu mấy ông chú đó nha, chú kia cool ngầu thật ấy, tuy tớ không thấy rõ mặt, thế nhưng đã bị anh ấy làm si mê rồi.”
Hà Băng bắt đắc dĩ cười cười.
Lúc này tổ trưởng Ngô Hi nghiêm túc nói: “Hà Băng, người đàn ông ban nãy thuật bắn súng nhanh chuẩn ngoan, thân thủ bât phàm, toàn bộ FIU sợ răng đều không phải là đối thủ của người đàn ông kia, lai lịch của anh nhất định không đơn giản.”