Chương
Giáo sư Tiền luôn coi Lê Nghiên _ Nghiên là học trò bà ta hài lòng, lần này nghe thấy Lê Nghiên Nghiên khóc lóc kê lê qua điện thoại vê việc bị bắt nạt, giáo sư Tiên liền bay sang đây ngay lập tức.
Giáo sư Tiền nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, cô thấy Lê Hương này cũng chỉ là đứa mới tốt nghiệp trung học phổ thông mà thôi, sao con có thể xem cô ta là đối thủ chứ? Con là nhân tài đi ra từ Thánh Lê viện, không nên hao tôn tâm tư lên mây thứ như vậy mà phải cô găng nghiên cứu y học chứ, để bản thân mình càng thêm ưu tú hơn.”
“Vệ phần giám đốc Mạc thị đó, thực ra mây người ngành y chúng ta không cân gả cho mây thương nhân kia, gả cho các thầy các anh tuổi trẻ tài cao giới y học thì mới là giai thoại được.”
Giáo sư Tiền miệng phật khuyên răn một hồi cũng không làm Lê Nghiên Nghiên động tình được, Lê Nghiên Nghiên bề ngoài gật đầu cười nói.
“Con biết rồi cô, con nghe theo cô hết.”
Lê Nghiên Nghiên cư xử khôn khéo.
khiến giáo sư Tiền rất thích, bà lầy ra một tắm thiệp. mời mạ vàng: “Nghiên Nghiên, cái này cho con.
“Cô ơi, đây là cái gì?”
“Hai ngày này hiệu trưởng cũng bay đến Hải Thành, đến lúc đó sẽ tô chức một bữa ăn nhỏ, tất cả danh nhân y học ở Hải Thành cũng sẽ tham gia, đây tuyệt đối là cơ hội lộ diện tốt, vừa lầy được tắm thiệp mời mạ vàng này là cô mang cho con đề làm quen một chút.”
Lê Nghiên Nghiên hít một tiếng, lòng như nở hoa, mây năm trước cô ta đã gặp hiệu trưởng vài lần ở Thánh Lê viện, hiệu trưởng trong ân tượng của cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ rât thanh lịch ưu nhã, giàu kinh nghiệm.
Cô ta chưa thể nói một lời nào với hiệu trưởng, nhưng bây giờ cô ta đã có cơ hội tham gia bữa tiệc tối của hiệu trưởng.
“Cô đối với con tốt quá, y như mẹ con vậy, con yêu cô lắm.” Lê Nghiên Nghiên vui vẻ muốn bay lên trời.
Giáo sư Tiền ân cần nhìn Lê Nghiên Nghiên, đột nhiên một dáng người.
đẹp trai đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt bà ta, trông rất quen.
Vẻ mặt của Giáo sư Tiền thay đổi, bà ta vội nói một câu: “Nghiên Nghiên, cô có việc phải làm, lát cô vê!”
GOIOI: Ty Giáo sư Tiền đuổi theo, đến chỗ queo, bà ta ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Tử Tiễn thiếu gia, thật sự là cậu!”
Mạc Tử Tiễn dừng lại.
“Tử Tiên thiêu gia, sao cậu lại ở viện nghiên cứu Xu Mật, hôm nay hiệu trưởng bay qua, cậu đã liên lạc với bác cậu chưa?”
Giáo sư Tiền biết Mạc Tử Tiễn, cháu trai ruột của hiệu trưởng Mạc Nhân Nhân.
Điêu quan trọng là Mạc Tử Tiễn mới chính là một thiên tài y học thực sự, thiên chỉ kiêu tử, anh am hiểu không phải là dùng kim, mà là dao giải phẫu, lúc anh tuổi đã trở thành viện sĩ trẻ tuổi nhất Đề Đô, tài năng vượt trội hơn bất cứ ai.
Trong số những hậu bối, giáo sư Tiền yêu thích nhất là Mạc Tử Tiên, không có-ngoại lệ.
Mấy năm qua, hiệu trưởng Mạc Nhân Nhân muôn Mạc Tử Tiến đến nước F diễn giảng cho Thánh Lê viện, nhưng đáng tiệc là Mạc Tử Tiễn luôn bận phẫu thuật, căn bản không thể rảnh rôi.
Vì vậy, khi nhìn thấy Mạc Tử Tiễn trong viện nghiên cứu Xu Mật, giáo sư Tiền cảm thấy thực sự kỳ lạ.
Mạc Tử Tiễn hôm nay vẫn mặc áo sơ mỉ trắng, vạt áo buông thống một cách thản nhiên, tóc mái uôn gợn sóng che đi đôi mắt đen sáng ngời, khí chất sạch sẽ tuần tú.
Chuyện bác gái tôi biết rồi, tôi đi trước.” Mạc Tử Tiễn lạnh lùng nói, sau đó rời đỉ.
Tâm trạng Triệu Lập Anh vui vẻ, Lê Nghiên Nghiện như cho anh ta một viên thuốc trân an, không bao lâu nữa Lê Nghiên Nghiên sẽ tử thành bạn gái của anh ta.
Có Lê Nghiên Nghiên, Song Song chả là cái thá gì, trong lòng Triệu Lập Anh cuôi cùng cũng thăng băng.
Anh ta sờ vào quyên Đại La Tâm Kinh giậu trong ngực mình, Lê Hương vẫn đang tìm Đại La Tâm Kinh này trong thư viện, vừa vặn anh ta có thê chỉnh cô một chút.
Triệu Lập Anh đang hết sức vui vẻ đắc ý thì đột nhiên lúc này có một cái bao màu đen trùm lên đầu anh ta.
Chuyện gì thế?