Chương :
Lê Hương cầm ly rượu nhấp một ngụm rượu đỏ, lúc này Lê Nghiên Nghiên đi đến, sắc mặt u ám thập giọng hỏi: “Lê Hương, sao cô quen được hiệu trưởng? Có phải cô đang giâu giêm tôi chuyện gì không?”
Lê Hương biết giờ trong lòng Lê Nghiên Nghiên nhộn nhạo khó chịu, dù sao thì giáo dục và y học là niễm tự hào nhất của cô ta, cũng là nên tảng của cô ta, một khi ánh hào quang này mắt đi, cô ta sẽ vô dụng.
“Lê Nghiên Nghiên, cô quan tâm thứ gì nhất, thì hưởng thụ tốt quá trình này đi, bởi vì tôi sẽ đoạt hêt những thứ cô quan tâm, cũng đề cô nêm thử mùi vị mật đi tất cả và bị thế giới ruông bỏ của tôi mười năm trước.”
Trái tim Lê Nghiên Nghiên không ngừng chìm xuông, Lê Hương biệt hiệu trưởng, cô ta cảm thấy đây mới chỉ là bắt đầu, sắp tới còn có nhiều chuyện đáng sợ hơn.
Lê Nghiên Nghiên siết chặt nắm tay: “Lê Hương, vậy chúng ta đợi xeml”
Lúc này, Mạc Nhân Nhân từ một bên la lên: “Tử Quán, con lại đây một CHỦ Mạc Nhân Nhân vừa gọi, Lê Hương nhanh chóng đặt ly rượu xuống, cô liệc Lê Nghiên Nghiên: “Xin lỗi, không tiếp chuyện được nữa.”
Lê Hương bước đến bên cạnh Mạc Nhân Nhân, Mạc Nhân Nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và rời đi.
Lê Nghiên Nghiên nhìn phương hướng hai người biến mắt, cô ta tức đện ói máu vì ghen tị, vừa rồi Mạc Nhân Nhân cũng, không thèm nhìn cô ta, trong mắt bà ấy chỉ có Lê Hương!
Lê Nghiên Nghiên ghét cảm giác bị bỏ rơi không ai chú ý đên, giông như nhiều năm trước cô ta đi theo sau lửng Lê Hương Diệp Linh, cô ta chỉ đơn giản là chiếc lá xanh ngắt giữa Nam Quán Bắc Linh, không hề có cảm giác tồn tại, còn bị cười nhạo là nha hoàn và sâu thôi gì đó.
Lê Hương đi theo Mạc Nhân Nhân, cô tò mò hỏi: “Hiệu trưởng, cô định dẫn con đi đâu vậy, là đi gặp người quan trọng kia sao?”
Mạc Nhân Nhân gật đầu: “Đúng vậy Lê Hương, cô sẽ giới thiệu người này với con ngay bây giờ! Nhìn kìa, nó đến rồi!”
Lê Hương ngước mắt lên, nhìn thầy một dáng người cao gây đẹp trai lọt vào tầm mất của cô, Mạc Tử Tiễn vội vàng chạy tới.
Mạc Tử Tiễn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, hơi thở lành lạnh, trong tay anh đang cầm một chiếc áo khoác bóng chày màu đen, vừa từ bên ngoài đi – vào, rất nhanh anh dừng lại.
Bồn mắt nhìn nhau, hàng mi cánh bướm của Lê Hương run lên, cô không ngờ răng người bí ân và quan trọng trong miệng của hiệu trưởng lại là anh.
Mạc Tử Tiễn tự nhiên liếc mắt đã thấy Lê Hương trước mặt, cô gái đứng lắng lăng dưới ánh đèn rực rỡ, đôi đồng tử sáng ngời nhìn anh có chút ngạc nhiên.
Hai năm trước, cô đên Đê Đô, cô gái chưa tới tuôi còn trẻ trung nọn nóớt, nhưng cũng không cách nào giấu được vẻ đẹp không dính bụi trân, Mạc Tử Tiễn vẫn nhớ hôm đó cô mặc một chiếc quân jean áo phông đen, dáng vẻ tràn ngập thanh xuân.
Anh và cô điều trị cho một bệnh nhận xuất huyết nặng trên đường p hồ Đề Đô. Những ngón tay mảnh khánh của cô như con thoi đan vào vào đầu ngón tay mảnh mai của anh, ấn vào tim bệnh nhân xem xét vùng ngực.
Vì vậy, khi lần đầu tiên Lê Hương xuất hiện tại Xu Mật, trong nháy mắt anh đã nhận ra cô.
Cô gái đeo khăn che mặt trong ký ức đã lặng lẽ lớn lên, trồ mã thành dáng vẻ tuyệt sắc sáng chói như vậy.
Anh đã tìm cô cả năm trời, ngạy lúc thời gian sắp hết, khi anh chuẩn bị trở về Đề Đô thì cô lại lững thững đi đến.
Mạc Tử Tiễn bước tới, đi đến trước mặt Lê Hương.
Lê Hương kinh ngạc nhìn anh: “Là anh à? Đúng rồi, hôm đó anh lây Đại La Tâm Kinh từ Triệu Lập Anh sao?
Anh lại giúp tôi lần nữa rồi, lúc tôi quay lại muồn nói lời cảm ơn với anh, nhưng anh đã rời đi rồi, hai ngày nay cũng không gặp anh. “
Mạc Tử Tiễn nhìn cô: “Không cần cám ơn.”
Đúng lúc này Mạc Nhân Nhân đi tói: “Tử Tiễn, cháu biết Lê Hương sao?”