Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 298

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

“Tử Tiễn? Đây là tên anh phải không?” Lê Hương vẫn chưa biết tên của anh, đây là lần đầu tiên cô nghe được, cô nhìn Mạc Nhân Nhân nói: “Hiệu trưởng, con đang ở viện nghiên cứu Xu Mật. Hai chúng con – đêu ở phòng thuốc, là đồng nghiệp ạ.”

“Lê Hương, giờ con ở Viện nghiên cứu Xu Mật của viện sĩ Lý Văn Thanh à, vậy con và Tử Tiễn thật sự quá có duyên rôi, cô còn muôn thừa dịp tiệc tôi này giới thiệu các con làm quen, không ngờ: các con đã biết nhau trước đó rồi, quan hệ các con thế nào?”

Cái này…

Lê Hương tinh nghịch chớp hàng mỉ cánh bướm, có chút ngượng ngùng: “Cái này có thể nỏi được sao ạ, chúng con chẳng trò chuyện được mấy câu, anh ây… lúc nào cũng gục xuông bàn ngủ…”

Cái gì, ngủ?

Mạc Nhân Nhân giơ tay đánh Mạc Tử Tiến một cái: “Thăng nhóc, cháu điên à? Sao cháu có thê dành thời gian ngủ để lại ấn tượng xâu như vậy cho Lê Hương thế hả?”

Lê Hương không ngờ Mạc Nhân Nhân sẽ đánh Mạc Tử Tiễn, sớm biết vậy cô đã không nói gì, cô ngâng mặt lên nhìn Mạc Tử Tiễn, có chút xấu hỗ: “Hình như tôi làm sai mắt rồi, mách tội anh…

Mạc HIẾP Tiễn nhìn Lê Hương, giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ, có phần áy náy, nụ cười yêu kiều, đôi mắt vòng vo xung quanh hệt như… con mèo sữa nhỏ.

Bà mối Mạc Nhân Nhân một mực ở bên quan sát lời nói sắc mặt của anh, bà ấy biết khi ánh mắt Mạc Tử Tiễn dán chặt trên người Lê Hương thì chuyện này cũng đã thành: “Lê Hương, Tử Tiên nhà cô cũng không phải là thằng mê ngủ đâu, đại khái là nó nhàm chán nên năm ngủ giết thời gian đấy, Tử Tiễn nhà cô là thiên kiêu chị tử giới y học, tuổi đã là viện sĩ Đề Đô rồi.”

Lợi hại như vậy?

Lê Hương đã gặp một số viện sĩ Đề Đô, nhưng họ đêu là những ông già, viện sĩ Lý Văn Thanh đã coi như còn khá trẻ, đây thực sự là lần đầu tiên cô gặp một viện sĩ trẻ tuổi như nn Tử Tiễn, trông anh chỉ khoảng độ Cộ còn tưởng anh vào Xu Mật để kiêm ăn đây.

“Vậy thì thật sự thát lễ rồi, sau này mong anh dạy bảo nhiều hơn.” Lê Hương nhệch đôi môi đỏ mọng.

Mạc Tử Tiễn nhìn cô, đôi môi mỏng lạnh lẽo cũng tạo thành một đường vòng cung nhàn nhạt, cô không còn nhớ đên anh nữa, bằng không sao cô không biết mình ngang tài ngang sức với anh?

Mạc Tuân là người đến cuối cùng, anh nghiễm nhiên trở thành tâm điêm chú ý của đại sảnh khi anh xuất hiện, mọi người vây quanh chào đón anh, anh xã giao vài câu rôi đi tìm Mạc Nhân Nhân.

Vừa mới rế vào một khúc cua, bước chân của anh đột nhiên dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy phía trước là Mạc Tử Tiễn và Lê Hương.

Ánh sáng màu vàng rực rỡ từ trên đỉnh đầu đồ xuống, Mạc Tử Tiễn và Lê Hương đứng đối diện nhau, một người là viện sĩ của Đề Đô, thiên kiêu chỉ tử, một người là cô gái thiên tài cô tuyệt lệ không nhuốm bụi trần.

Họ vẫn đang ở độ tuổi trẻ nhất trong cuộc đời, trai gái đứng bên nhau, dù ở khoảng cách xa, vẫn đẹp như một bức tranh tĩnh lặng.

Mạc Tuân đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt của anh đau nhói trước cảnh tượng này.

Anh không ngờ Lê Hương sẽ đến, hóa ra bữa tiệc cô định tham dự chính là bữa tiệc này, nhìn cảnh tượng này, còn có Mạc Tử Tiễn ở một bên, Mạc Tuân hiểu ra mọi chuyện.

Hóa ra cô gái thiên tài mà Mạc Nhân Nhân thích là… Lê Hương!

Người mà Mạc Nhân Nhận muốn giới thiệu với Mạc Tử Tiễn, để Mạc Tử Tiễn xem mắt, cũng là Lê Hương!

Đôi mày tuần tú của Mạc Tuân nhanh chóng phủ một tầng Sương lạnh, anh một tay đút vào túi quân, nhéch môi mỏng lên gọi: “Mạc phu nhân!”

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính này nhanh chóng lọt vào tai ba người, Lê Hương là người đầu tiên nhìn nghiêng, cô lập tức nhìn thấy Mạc Tuân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio