Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Giờ cô đi, không còn ai để đèn cho anh rồi.
Trong phòng ngủ của anh, trong phòng nghỉ của phòng làm việc chủ tịch, cũng không còn bóng người nhỏ nhắn mềm mại của cô nữa.
Mạc Tuân lười biếng dựa lưng vào ghế, cứ như vậy lặng lặng canh giữ dưới lầu cô, phiền muộn nóng nảy trong lòng anh thoáng giảm bớt đi đôi chút.
Lúc này một chuỗi tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, là thư ký Nghiêm Kiên gọi.
Mạc Tuân ấn phím nhận, Nghiêm Kiên báo cáo: “Mạc tổng, vừa rồi mới nhận được tin tức, phu nhân đã thu xếp đồ đạc rồi, cô ấy đã trình đơn từ chức ở Xu Mật, đặt xong vé máy bay đến Đề Đô, hai ngày sau phu nhân sẽ rời khỏi Hải Thành bay đến Đề Đô.”
Mạc Tuân siết chặt điện thoại, ong ong bên tai là thông tin hai ngày sau cô liền bay mát rồi!
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Lê Hương càng đọc càng cảm thấy kinh hãi, châm pháp của mẹ tinh xảo huyền diệu, bên trong tích tụ lấy sức mạnh vô cùng to lớn, khiến cô chấn động.
Cô cảm giác mình trước đây chính là éch ngồi đáy giếng, quyển y điển này dường như mở ra thế giới mới của cô.
Viện trưởng Lý Văn Thanh nói đúng, bây giờ y học đã không còn cách nào thỏa mãn chí học của Lê Hương, cô là thiên chi kiêu nữ chân chính, càng cần huyền diệu cao thâm hơn để dẫn dắt cô bứt phá bản thân, bước vào một cảnh giới cao hơn.
Hiện tại quyển y điển giống như là một chiếc chìa khóa, vì Lê Hương mở ra một chương hoàn toàn mới.
Trong đầu óc Lê Hương giờ như sắm chớp rền vang, phía trên sách tất cả châm pháp dung hợp lại hệt như là một tờ Thái Cực Bát Quái Đồ, càng giống như là… chìa khoá cho bảo rương kia.
Cái bảo rương mà Lâm Thủy Dao đã để lại viện nghiên cứu Xu Mật, Lê Hương từng thử mở, nhưng đã đổ máu thua ở cửa thứ ba, châm pháp trong quyền y điển này dường như chính là chìa khoá kế tiếp.
Lê Hương nhắm mắt, đầu rất loạn, những châm pháp huyền diệu thâm ảo này, trong nhất thời cô không có cách nào lĩnh ngộ được toàn bộ, rất hỗn loạn.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc”, Diệp Linh đi tới: “Lê Hương, cậu làm sao vậy, đau đầu thì đừng đọc nữa, nói không chừng một khắc nào đó cậu liền lĩnh ngộ toàn bộ, cả người sáng tỏ thông suốt.”
Lê Hương gật đầu, cô cất quyển y điển, y học phải cần thời gian để học tập lĩnh ngộ và thực tiễn lâm sàng, không có cách nào học cấp tốc, ngày hôm nay cô hơi mệt, định nghỉ ngơi trước.
“Lê Hương, hai ngày cậu đi rồi, hai ngày này cậu có sắp xếp gì không, tớ cùng cậu cùng nhau đi dạo phố nhé?” Diệp Linh cười nói.
Lê Hương lắc đầu, kéo lại tay nhỏ bé của Diệp Linh: “Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Hải Thành này dù sao cũng là nơi tớ lớn lên, tớ không muốn đi dạo phó, hai ngày này tớ chỉ muốn đi một mình ngắm nhìn một chút, vì e rằng về sau tớ cũng sẽ không trở lại đây nữa rồi.”
Diệp Linh đồng ý, cô hoàn toàn tôn trọng từng quyết định của Lê Hương: “Lê Hương, rất nhanh tớ cũng sẽ đến Đề Đô tìm cậu.”
“Linh Linh, cậu cũng đến Đề Đô à?”
“Đúng vậy, Hải Thành này cũng chẳng có người thân của tớ, cũng không có thứ gì đáng giá để tớ lưu luyến, chị em chúng ta có thể cùng xông pha Đé Đô, hơn nữa tớ vừa nhận một đại ngôn mới, là phát ngôn viên toàn cầu của hãng trang sức Fly đấy, tớ muốn ở Đề Đô làm việc một khoảng thời gian.”