Chương :
“Trang sức Fly?” Con ngươi Lê Hương chợt co rụt mạnh.
“Đúng vậy, Lê Hương, cậu sao phản ứng lớn thế, đừng nói cậu chưa nghe nói qua trang sức Fly nhé!
Trang sức Fly ra đời hơn ba mươi năm trước, vừa ra mắt đã gây chấn động toàn bộ giới trang sức, sau đó mỗi một kiểu mới của một qúy đều như gió cuốn bão quét ấy, đám phu nhân danh viện tranh nhau mua không còn một mống, chưa từng có hãng trang sức nào nổi đình đám đến vậy, những năm này Fly lại thăng cấp thành cung điện trang sức luôn rồi, trở thành kinh điển, nghe nói người sáng lập ra Fly là một nhân vật truyền kỳ.”
Lê Hương đương nhiên nghe nói qua Fly, đó là do mẹ Mạc Tuân đích thân sáng lập ra.
Diệp Linh thấy Lê Hương hứng thú với Fly, nên cô đưa mấy quyền tạp chí mode tới: “Đây chính là người sáng lập Fly, cũng chính là bà tổ ngành trang sức – Liễu Chiêu Đệ.”
Lê Hương rũ xuống hàng mi dài, trên bìa tạp chí là một người phụ nữ, Liễu Chiêu Đệ.
Liễu Chiêu Đệ rất đẹp, dù cho Lê Hương mình cũng là một mỹ nhân, nhưng khi cô nhìn đến Liễu Chiêu Đệ hơi thở cũng dừng lại, trong tạp chí Liễu Chiêu Đệ mặc váy đỏ, gương mặt đó có thể nói tuyệt sắc khuynh thành, từng đường nét đều giống như ông trời tạo hình, chắp vá nên một gương mặt khiến người ta quên mắt hô hấp.
“Lê Hương, Liễu Chiêu Đệ rất đẹp đúng không, đây là lúc bà ấy bốn mươi tuổi chụp đấy, nhưng trên mặt bà ấy chẳng có chút vét tích năm tháng nào, đúng là trẻ đến nghịch thiên mà, nói bà ấy hai mươi tuổi cũng không quá, năm đó bà ấy là đệ nhất mỹ nhân của Đề Đô đấy.”
Liễu Chiêu Đệ này chính là mẹ kế của Mạc Tuân, cũng chính là mẹ ruột của Mạc Tử Tiễn.
Diệp Linh, hay thậm chí toàn bộ Đề Đô đều không biết năm đó Liễu gia có hai nữ nhân, Liễu Chiêu Đệ và Liễu Anh Lạc, hai người đó đã từng đổi vị trí cuộc đời của nhau mà sống.
Liễu Anh Lạc lấy thân phận Liễu Chiêu Đệ đón nhận ánh mắt người đời, sau khi chết bà ngay cả tên cũng không được biết, mà hết thảy những gì bà chế tạo đều bị Liễu Chiêu Đệ hưởng.
Mà những người biết đến Liễu Anh Lạc, lại đếm trên đầu ngón tay, như Mạc Nhân Nhân, đối với Liễu Anh Lạc cũng chỉ có hận.
Từ đáy lòng Lê Hương rất đau lòng cho người phụ nữ Liễu Anh Lạc này, bà ấy vốn nên có tuyệt sắc phong hoa, có cuộc đời sáng chói không gì sánh được, nhưng bà lại sống thành cái bóng của người khác.
Một làn gió thổi qua, tất cả đều biến mát.
Ngoại trừ con trai của bà Mạc Tuân, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Trong lòng Lê Hương rất đau, giò cô mới càng hiểu được vì sao lúc đó Mạc Tuân thấy bài vị của mẹ mình bị đốt liền trở nên điên cuồng như vậy.
Lê Hương lần nữa nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ, vừa mới nhìn thì vẻ đẹp của Liễu Chiêu Đệ khiến người ta kinh hãi, thế nhưng nhìn kỹ lại, trong mắt bà Ầ ^ ^ ` ân sâu công danh cùng sắc bén, khiên người cảm thấy không quá thoải mái.
Mạc Tuân nói qua, mẹ anh Liễu Anh Lạc và Liễu Chiêu Đệ hệt như song sinh, dung mạo giống đến chín phần, không biết cô gái trong trẻo lạnh lùng mà tuyệt sắc như Liễu Anh Lạc lại là bực nào dung mạo, có phải không phụ cái danh đệ nhất mỹ nhân Đề Đô!
“Lê Hương, vị Liễu Chiêu Đệ này chẳng những là đệ nhất mỹ nhân Đề Đô, hơn nữa lúc bà ấy ra đời, thầy bói còn nói, con gái Liễu gia chính là mệnh phượng hoàng, mệnh cách cao quý không diễn tả hết được.”
“Ngay lúc đó Liễu gia ở Đế Đô cũng không phải là nhà giàu có gì, càng chưa nói chạm được trung tâm của Đề Đô, thế nhưng Liễu Chiêu Đệ vừa ra đời, hoàn mỹ giải thích cái gì gọi là Liễu gia có cô gái mới lớn, nuôi ở khuê phòng, trời sinh đoan trang, khó không có chí tiến thủ, sau này chọn quân vương đời mình, Liễu Chiêu Đệ cũng được người thừa kế, trưởng tử Mạc gia, cũng chính là tài phiệt Mạc thị Mạc Tư Tước ở Đề Đô coi trọng!”
Nhắc tới Mạc Tư Tước, Diệp Linh thần bí nháy mắt: “Lê Hương, cậu biết Mạc Tư Tước là người thế nào không?”
Lê Hương không biết, cô chỉ biết là Mạc Tư Tước là bố ruột của Mạc Tuân.