Chương :
Hiện tại trên người cô đeo chiếc tạp dề, đang đứng ở bệ bếp chuẩn bị bữa sáng, bàn tay trắng noãn nhỏ xinh cầm cái muôi, khuấy trong nồi đã nấu nồi cháo rất đặc.
Mái tóc đen thanh thuần xõa xuống đầu vai, một bên tóc vén sau dái tai trắng như tuyết, từ góc độ của Mạc Tuân có thể thấy được nửa sườn mặt của cô, cô nhíu hàng mày thanh tú, hai mẹ mũm mĩm đều tức giận phồng lên, bộ dáng vừa cáu kinh vừa đáng yêu: “Còn nữa mẹ Ngô, lần này bà nội lừa con còn kéo theo mẹ Ngô cùng nhau lừa conl”
Mẹ Ngô đứng một bên rửa trái cây, nghe vậy bà nhanh chóng cười lấy lòng nói: “Lê Hương, tối qua mẹ… mẹ là hoa mắt, dẫn con đi nhầm phòng, lão phu nhân thật sự không xúi mẹ.”
Những lời này là sự thực, lão phu nhân thật sự không giật dây “ngoài sáng”, chỉ là âm thầm giật dây “trong tối” tí thôi, dù sao cũng là chủ tớ máy chục năm rồi, mẹ Ngô đương nhiên là nháy mắt hiểu ý bà.
Meo…
Meo meo…
Bên tai truyền đến tiếng mèo kêu, Mạc Tuân thấy Tiểu Viên Viên chạy đến, Tiểu Viên Viên đang vùi bên chân Lê Hương, hướng về phía lão phu nhân và mẹ Ngô kêu vài tiếng, ý là các bà bắt nạt nữ chủ nhân của con, con cũng tức giận đấy nhé.
Toàn bộ phòng bếp vui vẻ hòa thuận, trên mặt tất cả mọi người đều treo ý cười, mùi hương bên trong nồi cháo lan tỏa, khắp phòng sực mũi mùi gạo.
Dáng người cao lớn của Mạc Tuân cứng ở tại chỗ, anh không ngờ chính mình sẽ thấy một màn này, ba tháng qua bà nội ngã bệnh, tất cả mọi người rất kiềm nén, căn nhà lạnh ngắt, tuy là có đầu bếp tuyển đến, nhưng không hề có chút lửa ấm.
Kỳ thực anh đã quen, cuộc sống của anh vẫn luôn như vậy.
Nhưng bây giờ, cuộc sống của anh xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, anh chưa từng tưởng tượng dường như chỉ mới một đêm bà nội lại khỏe hơn, bà đang tắm ánh mặt trời ở phòng bếp, anh nghe được đều tiếng nói cười vui vẻ, còn có…
tiếng hừ giận dữ tựa như làm nũng của cô gái.
Tim Mạc Tuân từ từ nhũn ra, mềm mại đến không không tưởng tượng nổi, anh dán mắt tập trung lên bóng người nhỏ xinh của Lê Hương, những chuyện này đều là vì cô đến sao?
Vì sao người bên cạnh anh đều thích cô như thế?
Bà nội, Tiểu Viên Viên, thậm chí là mẹ Ngô, bọn họ đều không lạnh không nóng với Lệ Yên Nhiên, nhưng các bà lại rất thích cô.
Lúc này lão phu nhân vừa nghiêng đầu liền thấy Mạc Tuân đứng ngoài cửa, bà nhanh chóng vẫy tay: “A Đình, cháu dậy rồi hả, hôm nay sao dậy trễ vậy, tối qua ngủ muộn lắm hả?”
Mạc Tuân trầm xuống.
Lê Hương nghiêng đầu, đôi mắt trong vắt nhìn sang anh.
Mạc Tuân cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, Lê Hương dời mắt đi trước, không nhìn anh nữa.
Mạc Tuân cũng thu mắt, anh đi tới cạnh lão phu nhân, nửa ngồi trên đất: “Bà nội, hôm nay sao bà lại xuống đây phơi nắng rồi, bình thường có mời bà xuống bà cũng không chịu.”
Lão phu nhân võ vỗ bàn tay to của Mạc Tuân: “Là do Lê Hương nói phơi nắng nhiều tốt cho cơ thể bà đó, bà liền xuống thôi. A, đúng rồi, bà còn chưa giới thiệu cho cháu, vị này chính là đầu bếp nữ xinh đẹp bà mời về Lê Hương, cháu gọi con bé là Lê Hương được rồi.”
Lão phu nhân nghiêm túc giới thiệu.