Chương :
Mẹ Ngô nhanh chóng cười nói: “Tôi thấy Lê Hương càng giống đầu bếp nhỏ, à không, đầu bếp nữ xinh đẹp thì đúng hơn nhỉ, có nhà nào có đầu bếp nữ xinh đẹp như nhà ta đâu, thiếu gia, cậu nói xem có đúng không?”
Nghe hai người chủ tớ ở chỗ này kẻ xướng người hoạ, ánh mắt thâm thúy của Mạc Tuân lại rơi trên người Lê Hương, anh biết cô là tới để bò lên giường anh, nhưng không ngờ đến cô thực sự biết nấu ăn.
Giống như Lệ Yên Nhiên mười ngón tay không dính nước, tối qua cô ta bưng món mẹ Ngô chuẩn bị ra để lấy lòng anh, anh cũng không vạch trần cô ta.
Lê Hương nhìn chỉ khoảng độ tuổi, bây giờ mấy cô gái nhỏ như cô rất ít người biết nấu ăn.
Còn về phần có đẹp hay không…
Cô đúng là rất đẹp.
Gương mặt nhỏ nhắn lại tuyệt lệ khiến khiến tim anh rất rung động.
Cô không phải ỷ vào bản thân xinh đẹp, vô cùng có tư sắc, mới muốn lấy nó quyến rũ anh đấy chứ?
Mạc Tuân mắp môi: “Nếu bà nội thích, vậy cô ở lại đi.”
Lão phu nhân rất vui vẻ: “A Đình, vậy cháu đừng quên trả tiền lương cho Lê Hương, Lê Hương còn biết y thuật, tối qua có châm huyệt cho bà, sáng nay bà liền cảm thấy thần thanh khí sảng, công việc của bác sĩ và đầu bếp nữ việc cứ đưa chp Lê Hương làm, cháu phải dựa theo tiền lương đắt nhất trên thế giới trả cho Lê Hương đấy.”
Mạc Tuân gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
“Mẹ Ngô, bà đầy tôi ra ngoài hít thở không khí đi, hôm nay khí trời rất tốt.” Lão phu nhân hợp thời gọi mẹ Ngô lại, hai người lui ra ngoài, nhường không gian lại cho hai người.
Thấy bà nội và mẹ Ngô đã đi, Mạc Tuân một tay đút trong túi quần đi tới phía sau Lê Hương, anh trầm thấp lên tiếng: “Mặc dù tôi không biết cô dùng biện pháp gì chiếm được yêu thích của bà nội tôi và mẹ Ngô, nhưng cô tốt nhất đừng ở dưới mí mắt tôi làm gì mờ ám, nếu để tôi phát hiện được cô lợi dụng bọn họ, tôi sẽ lập tức để cô biến mắt, hiểu chưa?”
“Làm cái gì mờ ám?” Lê Hương nâng đôi mắt sáng lên nhìn anh: “Đêm qua tôi đã nói tôi không muốn câu dẫn anh, cho nên, anh cũng không cần lo sợ không đâu, đừng tự mình đa tình „ nữa.
Lúc đầu Mạc Tuân muốn uy hiếp cảnh cáo nho nhỏ cô một chút, để cô ở đây an phận hơn đôi chút, anh nào biết rằng cô vậy mà phản bác lại lời anh.
Cái miệng nhỏ này của cô thật đúng là… mồm mép tép nhảy.
Ánh mắt Mạc Tuân nhanh chóng nhìn lướt qua trên môi củ ấu đỏ bừng của cô, sau đó chau mày kiếm anh khí, trầm giọng nói: “Có phải cô muốn chết hay không?”
“Người khác sợ anh, chứ tôi không sợ đâu!” Lê Hương nhướng hàng mày lá liễu khiêu khích trừng mắt anh một cái: “Anh còn dám bắt nạt tôi, tôi sẽ mách bà nội, để bà nội anh dạy dỗ anh lại!”
“GôP “Cô cái gì mà cô, anh dám bắt nạt tôi sao, anh tới đi.” Dáng người nhỏ nhắn của Lê Hương trực tiếp lấn đến gần anh, nhón chân lên áp gương mặt môi đỏ răng trắng tiến đến trước mặt anh, thực sự là dáng vẻ ăn gan hùm.
Cơ thể cao ngất của Mạc Tuân trực tiếp cứng đờ, hai người gần như thế, cô gần như phả ra làn khí lên người anh, trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh đêm qua anh đã hôn cô khi cô ngủ.
Cổ họng Mạc Tuân bỗng chuyển động, giọng đã khàn khàn: “Cô cánh tôi xa một chút!”
Nói xong anh xoay người rời đỉ.
Lê Hương nhìn bóng lưng anh tuần của anh, thật sự giống như anh muốn cách xa cô một chút, càng xa càng tốt, cô chính là nước lũ và mãnh thú, thì ra anh thực sự ghét cô như vậy.
Lão phu nhân đã bắt đầu ăn uống lại, buổi sáng bà ăn nửa chén cháo nhỏ, Lê Hương cũng không để bà ăn nhiều, vẫn chậm rãi tăng dần lượng ăn, như vậy có thể “làm ít công to”
chữa khỏe cho lão phu nhân.