Chương :
Thầy Ngô nói: “Được rồi các em, trước tiên đừng kiêu ngạo, nửa hiệp sau cứ chơi tốt vào, chỉ cần các em duy trì trạng thái bây giờ, quán quân năm nay nhất định là chúng ta!”
Tất cả mọi người đều hoan hô.
Vương Thông rời sân đấu, đi toilet.
Mới vừa vào foilet, đỉnh đầu anh ta liền có một cái bao tải trùm xuống, tầm nhìn đen kịt, sau đó rất nhiều nắm đắm giáng xuống người anh ta.
Biến cố này khiến Vương Thông nhanh chóng giãy dụa: “Bọn mày là ai, mau buông tao ral”
Lúc này có bàn tay thò đến, trực tiếp nắm cánh tay phải của Vương Thông, dùng sức gập lại.
Rắc một tiếng, tiếng gãy xương vang lên.
Lê Hương và Phạm Điềm ở trên sân đấu, đưa khăn mặt cho đội viên, lúc này có người vội vã chạy tới: “Nguy rồi thầy Ngô, Vương Thông bị người ta đánh ở toilet, gãy tay phải luôn rồi!”
Cái gì?
Hàng mi dài của Lê Hương khẽ run lên, nhanh chóng chạy theo mọi người vào toilet.
Tình trạng của Vương Thông tương đối thảm, có kẻ trùm bao tải đập anh ta một trận, bây giờ trên người anh ta đều bị thương, nghiêm trọng nhất là cánh tay phải.
Cô y tế nói: “Thầy Ngô, tay phải của bạn Vương Thông bị gãy xương nghiêm trọng, không thể lên sân đấu nữ, phải hạn chế vận động hơn ba tháng, cậu ấy phải nghỉ dưỡng sức lâu lắm đấy.”
Nhanh chóng có bạn học nói.
“Đội trưởng, cậu có thấy rõ là ai đánh không?”
“Đội trưởng là chủ lực của đội ta, giờ sắp bắt đầu hiệp hai rồi, không có chủ lực chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Vương Thông trên mặt chảy máu, anh ta khẽ rủa một tiếng: “Sao lại có kẻ nào ngay lúc mấu chốt đánh em, còn đánh gãy tay em, nhất định là Đại học T xuống tay!”
Vương Thông ra phán đoán chuẩn xác.
Người Đại học T cũng chạy đến, nghe nói như thế, Triệu Vĩ nhanh chóng nói: “Đại học A bọn bây đừng nói bừa, bọn mày có chứng cứ không, không có thì là gán tội oan cho người khác, cẩn thận tao kiện các mày!”
“Đúng vậy, danh tiếng Đại học A vốn không tốt, một đám phú nhị đại lăn lộn ngoài đời, ai biết có phải các người ở bên ngoài có đắc tội người nào không, đừng có vứt cái nồi này lên đầu bọn tao!”
Người Đại học T rũ sạch tội mình, nói ngược Đại học A tự mình gây họa.
Ngay lúc hai phe tranh cãi gay gắt, bỗng vang lên giọng nói thanh lệ: “Ở đây có camera theo dõi chứ?”
Đại học A nhường ra một con đường, dáng người nhỏ nhắn của Lê Hương tiến lên, đôi mắt trong vắt ấy nhàn nhạt nhìn sang Đại học T.
Đại học T nhanh chóng yên tĩnh lại, trong mắt Lê Hương lóe ra ánh sáng lạnh, hết sức khiếp người, dường như mang theo uy hiếp rất lớn, những người đón được ánh mắt của cô đều thầm chột dạ.
Lúc này Lê Hương đưa mắt đến Triệu Vĩ : “Anh Triệu, khắp quảng trường đều có cameras giám sát, cho dù trong toilet nam không có, nhưng trên hành lang sẽ có, chỉ cần chúng tôi trích xuất camera là biết ai xuống tay, anh nói xem đúng không?”
Lúc Triệu Vĩ thấy Lê Hương nhảy đã bị cô hấp dẫn, hiện tại ánh mắt cô sáng ngời mà bức bách nhìn anh ta, như là bảo kiếm sắc bén tháo chuôi, tia sáng kia làm kinh sợ lòng người.
“Tôi…” Triệu vĩ lập tức hoảng hồn.