Chương : Mình thông báo lịch lên trong thời gian này cho nhiều bạn biết nhé: Ngày lên lần sáng tối, mỗi lần hiện lên chương nhé! sắng cố gắng trước h, tối h nhé! Có nhiều bạn đang fo muốn đọc thêm cho quên mệt xin thông cảm nhé! Mong các bạn chọn thêm nhiều truyện hay ở mặt tiền ấy, ví dụ thay chị lấy chồng, tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc… Chúc cả nhà đọc truyện vui khỏe nhé! Chúc các bạn fo nhanh chóng lành bệnh nhé! Thân ái!
Lúc này Lệ Yên Nhiên tới: “Cameras ở đây không phải thì trích xuất, toàn bộ quảng trường này là địa bàn tập đoàn Mạc thị, trừ phi, có sự tán thành của anh Hàn Đình.”
Lệ Yên Nhiên tới, Đại học T như bắt được cọng cỏ cứu mạng.
Lê Hương và Lệ Yên Nhiên đứng đối mặt, đây là lần đầu tiên các cô ngay mặt đọ sức, mùi thuốc súng giữa các cô gái không khác gì chiến hỏa của đám đàn ông.
Lê Hương cong môi: “Được, tôi sẽ đi tìm Mạc tổng ngay bây giờ, tôi tin anh ấy sẽ đồng ý cho trích xuất cameras theo dõi.”
“Lê Hương, vậy cô phải nhanh chân lên đó, nửa hiệp sau chẳng máy chốc sẽ bắt đầu rồi.” Lệ Yên Nhiên thiện ý nhắc nhở.
Vương Thông bị thương nhanh chóng nói: “Bây giờ tôi bị thương, Đại học T rất có hiềm nghi, chuyện ở đây vẫn chưa tra rõ, nửa trận sau phải trì hoãn lại!”
Lệ Yên Nhiên nhìn về trọng tài sau lưng: “Chuyện này là do trọng tài định đoạt, trọng tài, thầy thấy thế nào, thầy có muốn vì một cá thể mà phá hủy toàn bộ quy tắc trong trận đấu?”
Trọng tài nhíu mày, thái độ rất xấu nhìn về phía Đại học A bên này: “Năm nào cũng tổ chức trận đấu bóng này, nhưng đến chỗ Đại học A các cô các cậu lại xảy ra chuyện, các cô các cậu tự kiểm điểm lại mình đi, nửa hiệp sau đúng giò bắt đầu.”
“Ông!
Lê Hương nhanh chóng kéo lại bọn Vương Thông, cô khế lắc đầu, chất giọng thanh lệ như gõ vào tim mỗi người Đại học A: “Đó là thành kiến mọi người đối với Đại học A chúng ta, băng đóng ba tắc, không phải một ngày sẽ rả, thà than phiền oán trách, chỉ bằng bắt đầu thay đổi từ bây giờ, các anh đợi ở đây, em sẽ lập tức đi tìm Mạc tổng, nhất định tớ sẽ trích xuất bằng được camera, ai động thủ, một kẻ cũng đừng hòng thoát!”
Lê Hương xoay người rời đi.
Đám Vương Thông Phạm Điềm sững người tại chỗ, đây là lần đầu tiên bọn họ trần trụi cảm nhận được người khác kỳ thị bắt công với Đại học A, nhưng cái này không trách được người ta, là do tự thân bọn họ không có chí tiến thủ, không cầu tiến, cho người khác cơ hội.
Bọn họ bắt đầu hồi hận rồi.
Lê Hương đi tìm Mạc Tuân, đúng lúc thấy được chiếc Limo Rolls-Royce, có người cung kính kéo ra cửa sau, Mạc Tuân lên xe.
Anh đang muốn về.
“Mạc tổng, xin dừng bước!” Lê Hương nhanh chóng chạy lên trước.
Nhân viên cấp cao của tập đoàn đứng một bên cung kính nhìn theo Mạc Tuân rời đi, Lê Hương đột nhiên xông ra, chạy đến chiếc xe bọn họ nhanh chóng ngăn lại: “Vị tiểu thư này, mời cô dừng chân!”
Máy cô gái bây giờ thực sự rất trơ tráo, giữa thanh thiên bạch nhật lại nhào vào tổng giám đốc nhà mình.
Nhưng bọn họ không thể ngăn được, Lê Hương đã chạy qua.
Lê Hương chạy đến bên cạnh xe, đôi mắt trong vắt nhìn vào cửa số xe, cửa sổ xe cũng không trượt xuống, để lại màng xe đen kịt khiến cô không thể thấy bên trong, cô vươn tay vỗ vỗ cửa sổ xe: “Mạc tổng, có thể mượn mấy phút của anh không, tôi có một việc muốn nói với anh.”
Sùng Văn ngồi ghế lái xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua thiếu chủ nhà mình, lúc cô gái xuất hiện, ánh mắt thiếu chủ nhà mình đã đánh sang.
Nội tâm Sùng Văn khẽ kích động, lúc này anh ta muốn gọi Thượng Võ đến hóng chuyện quá: “A Võ nhìn kìa, có biến.”
Mạc Tuân mắấp môi, anh nhìn cô gái đột nhiên chạy tới ngoài cửa sổ, cô tới cản xe anh!