Chương :
Phó giáo sư Chu không hề muốn tiếp nhận hiện thực này, ông ta quay đầu, nhìn về phía thầy Ngô cách đó không xa, thầy Ngô suốt quá trình đứng cười hiền như bậc cha chú, có bóng người nhỏ xinh đứng cạnh ông, là Lê Hương.
Lúc này ánh mắt phó giáo sư Chu bị Lê Hương hấp dẫn, ông ta lần đầu tiên mắt nhìn thẳng Lê Hương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay tuyệt lệ treo ý cười mềm mại, cô đang võ tay, tiên khí ung dung, không kiêu không vội, một thân… khí phách, cô dường như không hề bát ngờ chút nào, thật giống như Đại học A đạt quán quân đã nằm trong dự liệu của cô.
Phó giáo sư Chu trong chốc lát nhìn đến bàng hoàng.
Chợt cô gái như nhận ra ánh mắt của ông ta, quay đầu nhìn lại.
Phó giáo sư Chu lập tức liền đụng phải đôi mắt đen láy ánh nước kia của Lê Hương, cô gái nhìn ông ta, nhàn nhạt mỉm cười, sơ nhạt mà không mát lễ phép, cả người tao nhã.
Phó giáo sư Chu khẽ giật mình, cô gái này khiến ông ta cảm thấy… rất quen thuộc, ông thật sự hình như từng gặp cô ở đâu.
Thế nhưng, ông ta không nhớ nỗi.
Phó giáo sư Chu cảm giác mình dường như bỏ sót phân đoạn nào đó trọng yếu nhất, hoặc là, cô gái đã từng bị ông ta chặn ngoài cửa khiến ông ta bắt đầu hối hận.
Lúc này thầy Ngô cũng nhìn lại, thầy Ngô mặt mày hớn hở, mấy năm nay ông luôn bị phó giáo sư Chu cười nhạo chèn ép, hiện tại phó giáo sư Chu lại thành bại tướng dưới tay ông, cảm giác này thực sự là… quá sướng! Sướng không thể tả!
“Lão Chu này, tôi nói rồi mà, chúng ta cứ nhìn xem, là ai cười đến cuối cùng, là ai mới là người thắng, năm nay cảm ơn nhé ha ha ha ha.” Thầy Ngô vui vẻ cười to.
Phó giáo sư Chu tức đến run người, cuối cùng ông ta hừ lạnh một tiếng, xoay người sang chỗ khác, không nhìn vẻ mặt “càn rỡ” kia của thầy Ngô nữa.
Ông ta sợ nếu bản thân nhìn tiếp nữa, liền đến phiên ông ta hói đầu!
Cuộc đấu bóng rỗ chính thức kết thúc, Đại học A giành được giải lớn, mà Đại học T lại mây đen bao phủ, đám người Triệu Vĩ còn lo sợ bất an.
Triệu Vĩ tìm được Lê Hương: “Lê Hương, Đại học A bọn cô cũng giành được quán quân rồi, cũng được như ý nguyện, bây giờ mau giao USB cho chúng tôi đi!!”
Đám người Vương Thông Phạm Điềm vây Lê Hương lại, Phạm Điềm kéo cánh tay Lê Hương hừ một tiếng: “Chúng tôi mắc gì phải đưa USB cho bọn anh, anh chột dạ khẩn trương như thế làm gì, sao nào? Không đánh đã khai, thừa nhận là các anh đã ra tay đánh đội trưởng Vương Thông chúng tôi rồi à?”
Triệu Vĩ biến sắc: “Cô… cô nói bậy bạ gì đó, chúng tôi không có đánh người…”
“Ò, phải không?” Lê Hương lên tiếng, cô giơ gio USB trong tay lên: “Nếu các anh không đánh người, tôi đây gọi ngay cảnh sát nhé, đợi mấy chú cảnh sát tới, tôi nộp USB lên, đến lúc đó tự có kết quả.”
Nói xong Lê Hương lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại.
Trong lòng Triệu Vĩ đã như kiến bò chảo lửa, thêm việc thi đấu thất lợi đã sớm quân lính tan rã rồi, hiện tại không thể chịu nồi chút đe dọa nào, chuyện này một khi báo cảnh sát, cuộc đời anh ta liền có vết dơ rồi.
“Lê Hương, đừng gọi!” Triệu Vĩ nhanh chóng lên tiếng.
Lê Hương cất điện thoại, đôi mát sáng trong mà mát lạnh nhìn chòng chọc Triệu Vĩ, khí thế bức người: “Vậy bây giờ các anh xin lỗi đi!”
Xin lỗi?
Triệu Vĩ cứng đờ.
Lê Hương nhìn về phía Vương Thông bên người: “Đàn anh Vương Thông, hiện tại em muốn bọn họ xin lỗi anh, nếu như bọn họ thực sự xin lỗi, chuyện này cứ kết thúc như vậy nhé!”