Chương :
“Lê Hương…” Phạm Điềm lôi Lê Hương một cái, nhỏ giọng nói: “Không thê tha bọn họ được, đây cũng quá tiện cho họ rồi, bọn họ lòng dạ độc ác, đều muốn đánh gãy tay đàn anh Vương Thông đó!”
Lê Hương dịu dàng nói: “Điềm Điềm, mọi người đều là bạn học, không cần thiết đuổi tận giết tuyệt như thé.”
“Được!” Vương Thông gật đầu: “Lê Hương, anh nghe em hết, nếu như bọn họ xin lỗi anh, anh sẽ không truy cứu nữa!”
Lê Hương nhìn về phía bọn Triệu Vĩ: “Các anh suy nghĩ kỹ chưa, cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua thì mắt! Các anh ai ra tay với đàn anh Vương Thông, hiện tại liền toàn bộ tiến lên một bước, tới đây chính thức xin lỗi!”
Đám người Triệu Vĩ đã lay động, hiện tại vội vã liếc nhau một cái, chuẩn bị đứng ra.
Lúc này Lệ Yên Nhiên tiến lên kéo Triệu Vĩ lại, lắc đầu: “Anh Triệu, đừng nghe Lê Hương, anh đứng ra thì chẳng khác nào thừa nhận!”
Triệu Vĩ nhanh chóng hất tay Lệ Yên Nhiên ra: “Không thì sao, cô cũng không cứu được chúng tôi!”
“Em…” Lệ Yên Nhiên nghẹn lời.
Triệu Vĩ, còn có ba người khác đi ra, bọn họ nhìn về phía Vương Thông, khom người xin lỗi: “Là bốn người chúng tôi trùm bao tải lên cậu, sau đó đánh cậu, tay phải của cậu cũng do chúng tôi đánh gãy, Vương Thông, xin lỗi!”
Bọn họ chính thức nói xin lỗi.
Vương Thông hừ một tiếng: “Nễ mặt Lê Hương, chuyện này bỏ qua.”
Đám người Triệu Vĩ ngẳng đầu: “Lê Hương, chúng tôi đã nói xin lỗi, có thể trả USB cho chúng tôi chưa?”
“Này.” Lê Hương sảng khoái đưa USB cho Triệu Vĩ.
Triệu Vĩ nhanh chóng vứt USB xuống đất, dùng chân giẫm nát, tiêu hủy chứng cứ.
Lê Hương lạnh lùng nhìn bọn họ: “Chúng tôi đi.”
Người Đại học A theo Lê Hương rời đi, biến mắt trong tầm mắt.
Triệu Vĩ thở dài một hơi, lúc này không biết là ai lên tiếng nói: “Anh Triệu, anh mau nhìn, phó giáo… sư Chu!”
Triệu Vĩ lộp bộp trong lòng, anh ta nhanh chóng ngẳng đầu, rất nhanh đã thấy được vẻ mặt xanh mét của phó giáo sư Chu phía trước, còn có thầy Ngô.
Thầy Ngô hừ lạnh: “Lão Chu, đây là học trò Đại học T các ông?
Chuyện này ông phải làm công bằng cho tôi, không thì chúng tôi trên bàn hội đồng kể lễ một chút, dạy dỗ đám học trò như vậy rốt cuộc có phải thất trách của người làm thầy như ông không, hừ!”
Thầy Ngô phất tay áo bỏ đi.
Lòng Triệu Vĩ, đột nhiên biến lạnh.
Đám người Triệu Vĩ cứng đò tại chỗ, bọn họ cho rằng chuyện cứ đơn giản kết thúc như vậy, như Lê Hương nói, ngờ đâu phó giáo sư Chu cùng thầy Ngô lại đến, chứng kiến rõ ràng mọi chuyện vừa rồi.
Hiện tại thầy Ngô truy cứu trách nhiệm, đám người Triệu Vĩ biết đời này coi như bỏ eoofi.
Phó giáo sư Chu mặt đen thui, Đại học T bọn họ thua Đại học A thì thôi, bây giờ lại còn xảy ra chuyện động trời như vậy, quả thật là ném đi thể diện Đại học T.
“Triệu Vĩ, còn có ba người các cậu, mau chóng thu dọn, cút đến phòng làm việc của tôi, tôi phải nghiêm túc tiền hành thông báo xử phạt với các cậu!”
Phó giáo sư Chu rồng lên, cũng phát tay áo bỏ đi.