Chương :
Ba ngày sau? Lê Hương cảm giác cơn bệnh mình đã khỏi rồi, nhưng khi nghe được thời gian đính hôn của bọn họ, lòng cô vẫn thít chặt đau đớn như thế, cô thật sự không ngờ bọn họ đính hôn gấp gáp như vậy.
“Anh Tuân nói muốn nhanh chóng đính hôn với tôi, vừa lúc ba ngày sau chính là ngày hoàng đạo, Lê Hương, tôi sẽ gửi thư mời cho cô, hoan nghênh cô tới tham gia lễ đính hôn của tôi và Tuân nhé.”
Lệ Yên Nhiên nhìn sắc mặt Lê Hương hơi trắng bệch, trong lòng đã thấy sung sướng khó tả, từ khi Lê Hương xuất hiện ở Đề Đô, cô liền đoạt đi hết thảy hào quang của cô ta, để cô ta trở nên ảm đạm phai màu.
Hiện tại cô ta đính hôn với Mạc Tuân, mục đích khác cũng là muốn đánh Lê Hương về nguyên hình, một nhánh cỏ dại chẳng biết từ đâu nhô ra sao mà xứng tranh lại với một thiên chỉ kiêu nữ như cô ta? Lê Hương cũng không biểu cảm gì, đôi mắt sáng của cô nhìn Lệ Yên Nhiên: “Vậy trước tiên chúc mừng cô, lời chúc tôi đã nói trước mặt, nên thư mời thì miễn đi.”
Nói xong, Lê Hương rời đi.
Nhìn thân ảnh mềm mại nhỏ nhắn của Lê Hương biến mắt trong tầm mắt, Lệ Yên Nhiên nghiến răng, thái độ Lê Hương không lạnh không nhạt làm cô ta cảm giác mình đang đấm vào lớp bông vậy.
Nhưng rất nhanh cô ta nhéch môi, Lê Hương chắc là chuẩn bị nhận phỏng vấn của viện khoa học nhỉ, mhưng thật đáng tiếc, cô đã định trước vô duyên với viện khoa học.
Lê Hương ép buộc chính mình quên đi chuyện đính hôn giữa Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên, cô đã sớm biết Mạc Tuân chán ghét cô tới cực điểm, ngày đó ở Đế Bar chính là minh chứng tốt nhất, Mạc tiên sinh của cô đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn là Mạc Tuân mà thôi, cô không cần phải vì anh đau lòng nữa.
Cô còn rất nhiều việc cần hoàn thành, lần này tới đế đô, chính là vì viện khoa học, hiện tại tuyển chọn sắp tới, cô càng không thể phân tâm.
Chợt có một nhân viên công tác đi tới: “Chào cô, xin hỏi cô là Lê tiểu thư sao?”
Lê Hương gật đầu: “Là tôi.”
“Viện trưởng chúng tôi cho mời, mời Lê tiểu thư đến phòng sát vách một chút.”
Ngay lúc nhân viên công tác xuất hiện ở đây, Lê Hương cũng đã đoán được bảy tám phần, trước lúc tuyển chọn viện trưởng viện khoa học Dạ lão muốn tìm cô trò chuyện riêng.
Lê Hương thẳng thắn gật đầu: “Được, xin dẫn đường.”
Lê Hương đi tới phòng làm việc cách vách, Dạ lão đã ở bên trong chờ cô.
“Dạ lão, ông tìm tôi?”
Dạ lão nhìn cô gái ung dung trước mắt này, ở trước mặt ông, cô không hề hồi hộp lo sợ chút nào, khóe môi mang theo ý cười, cô lằng lặng nhìn ông, đi thẳng vào vấn đề, đợi ông mở miệng trước.
Cô bé có thể để cho Lệ Yên Nhiên và cháu gái Dạ Minh Châu ông đồng thời cảm giác được bất an này, quả nhiên không giống người thường.
Dạ lão nhìn thật kỹ đôi mắt Lê Hương, đột nhiên cảm thấy cô gái này như đã từng quen biết.
Thực ra ban nãy ngay ánh mắt đầu tiên trông thấy Lê Hương, ông đã có cảm giác rất quen thuộc.
Loại cảm giác này khiến ông bài xích, không thích.
“Cô chính là Lê Hương?” Dạ lão mở miệng.
Lê Hương gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là Lê Hương.”
“Tôi không thích cô, cho nên mặc kệ cô cố gắng thế nào, tôi sẽ không để cho cô vào viện khoa học, cô bỏ ý niệm này đi!” Dạ lão trực tiếp tuyên án nói.
Lê Hương cũng biết sẽ không thuận lợi, điều cô không ngờ chính là vị viện trưởng này dứt khoát từ chối cô, chặt đứt tất cả bước đường vào viện khoa học của cô.
Chương :
“Vì sao?”
“Nghe nói một tháng trước cô vừa tới Đế Đô, đã khiến Đế Đô chắn động trong thời gian ngắn, đại danh của cô đã truyền đến tai tôi, mỗi nơi đều có phạm vi riêng của mình, tựa như giới mỹ nữ quyền quý Đề Đô có danh viện ở Đề Đô, cô là người ngoại lai đột nhiên xâm nhập, đã phá vỡ cân bằng của nó, nếu để cho cô vào viện khoa học, tôi có dự cảm, cô cũng sẽ đánh vỡ cân bằng đang hiện hữu của viện khoa học, tôi là người lãnh đạo viện khoa học, tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện như Vậy xảy ra.”
Lê Hương nghe rõ, cô ưỡn thẳng lưng, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc bén: “Dạ lão, ông là một người cổ hủ cố chấp, viện khoa học là cái gì, viện khoa học là vì y học mà sống, chứ không phải lãnh địa của cá nhân ông, ông muốn nắm viện khoa học chưởng trong tay ông, không cho phép bắt luận ai khiêu chiến quyền uy ông, ông bảo thủ như thế, không tiến chắc chắn sẽ bị đào thải.”
Sắc mặt Dạ lão đại biến, ông ta đứng bật dậy, hai mắt khiếp sợ nhìn Lê Hương: “Cô… cô rốt cuộc là ai?”
Những lời này, hơn năm trước đã có người từng nói với ông?
Lê Hương nhìn vẻ mặt Dạ lão thình lình thay đổi, hai mắt lóe lên, nhưng cô tỉnh bơ nói: “Làm sao, ông cảm thấy tôi là ai? Dạ lão lâm vào trong ký ức mình: “Những lời này, hơn năm trước đã có người nói với tôi, người đó chính là… sư phụ của tôi!”
Cái gì? Ban nãy Lê Hương đã đoán được Dạ lão phản ứng lớn như vậy nhát định là có quan hệ với mẹ cô, nhưng cô không ngờ là… mẹ là sư phụ của Dạ lão? Trời ạ.
Đúng là không thể tin được.
“Khoảng hơn năm trước, một cô gái thần bí hạ xuống Đề Đô, cô ấy nạp vài đệ tử bế môn, trong đó đại đệ tử chính là tôi, cô ấy truyền thụ y thuật cho tôi, dạy tôi thành lập viện khoa học, một tay thành lập trật tự giới y học đế đô ngày hôm nay, nghênh đón phồn hoa thịnh thế.”
Lê Hương sợ ngây người, cô biết cô gái thần bí kia chính là mẹ cô, Lâm Thủy Dao?
Nhưng, mẹ cô không phải người Đế Đô sao, Dạ lão nói cô mẹ đột nhiên hạ xuống Đề Đô, vậy mẹ cô rốt cuộc người phương nào? Mẹ tột cùng đến từ nơi nào? Dạ lão này vậy mà là đại đệ tử bế môn của mẹ, viện trưởng Lý Văn Thanh cũng là đệ tử của mẹ, dựa theo thời gian mà đoán, Tô Hi chắc cũng là đệ tử nhỏ nhất của mẹ, cũng là đệ tử bế môn.
Nghỉ vấn dâng lên chỉ chít trong lòng Lê Hương, e rằng Tô Hi biết thứ gì, nhưng từ lúc cô tới Đề Đô, Tô Hi chưa từng lộ diện.
Cô hỏi qua Lê Bang và Lam Yên, bọn họ là người trong giang hồ, mạng giao thiệp vô cùng rộng, muốn nghe được tung tích một người rất dễ dàng, nhưng bọn họ cũng chưa từng có nghe qua Tô Hi này.
Tô Hi từng nói sẽ ở Đế Đô đợi cô, còn mang đi người hầu của mẹ là thím Lâm, nhưng anh ta đã biến mát ở Đề Đô, không chút tin tức.
Hết thảy đều càng thêm khó bề phân biệt.
Sắc mặt Dạ lão trở nên vô cùng phức tạp, ông ta lâm bẩm nói: “Tôi rất kính yêu người sư phụ này, trình độ y học và những ý tưởng tuyệt vời của cô ấy đã khiến tôi coi cô ấy như một vị thần, nhưng ngay sau đó chúng tôi đã bát đồng, cô ấy nói tôi cổ hủ cố chấp, bị quyền lợi làm mờ mắt, còn rơi vào ngã rẽ sai lầm, tâu hỏa nhập ma. Cô ấy cứ luôn khuyên tôi, nhưng tôi không nghe, sau đó, cô ấy nói… nói muốn đích thân đóng cửa không nhận đệ tử nữa, nên chúng tôi bất hòa thành thù.”
Thì ra giữa mẹ và Dạ lão còn có câu chuyện rắc rối như vậy, tuy Dạ lão kể rất sơ lược, nhưng Lê Hương vẫn cảm thấy kinh tâm động phách.
Dạ gia ở Đề Đô theo nghề thuốc, người thừa kế mỗi thời đại đều may mắn thiên phú trên phương diện y thuật, đây cũng là nguyên nhân Lâm Thủy Dao nhận Dạ lão là đại đệ tử bế môn.
Thế nhưng Lâm Thủy Dao năm đó thật không ngờ sau này Dạ lão lại từ từ lầm đường lạc lối, mà trở thành thâm căn có đề ở Đề Đô, Dạ gia trở thành một nhánh phồn thịnh trong tứ đại gia tộc cũng ra sức phản công. Năm đó có thể còn lực lượng khác gia nhập, hiện tại không thể nào biết được, nói chung Lâm Thủy Dao và Dạ gia đánh một trận, Lâm Thủy Dao thối lui ra khỏi Đế Đô, mà Dạ gia suýt chút nữa bị huỷ diệt. Trong khoảng hai mươi năm này mới chậm rãi tĩnh dưỡng sinh sôi lại, đời này còn bồi dưỡng được Dạ Vô Ưu am hiểu về độc.
Lúc này Dạ lão quay đầu, nhìn về phía Lê Hương: “Tôi biết rồi, tôi biết vì sao tôi luôn có cảm giác quen thuộc với cô rồi, bởi vì trên người cô có bóng dáng rất giống với cô ấy!”
Lê Hương cảm thấy Dạ lão phí lời, cô là con gái của mẹ, đã là hai mẹ con thì đương nhiên trên người cô có bóng dáng của mẹ.
Chương :
Nhưng bây giờ không thể bại lộ thân phận, Lê Hương không muốn kéo mình vào vùng nước xoáy ở đây, mục đích của cô chủ yếu vẫn là mau sớm lấy lại bảo rương thứ hai của mẹ.
Còn có một việc, một việc vô cùng quan trọng, cha ruột của cô rốt cuộc người nào?
Thím Lâm còn có Lê lão gia tử, đều là người thân cận của mẹ, bọn họ vậy mà chẳng biết cha cô là ai, chỉ có thể sơ bộ kết luận cô là do mẹ trộm gien sinh ra, có thể cha cô mà cũng không biết đến sự tồn tại của cô.
Hiện tại Dạ lão đang ở trước mặt cô, là đại đệ tử bế môn của mẹ, Dạ lão những năm xưa vẫn hầu bên người mẹ, có lẽ ông sẽ biết được thân thế của cô nhỉ? Lòng Lê Hương thoáng kích động, nhưng nét mặt của cô rất bình tĩnh, khiến người ta nhìn không ra một chút sóng lớn: “Dạ lão, người ông nói kia, tôi không biết, có thể bà ấy có hậu nhân gì đó, ông có thể tìm hậu nhân của bà ấy.”
Nhắc tới hậu nhân, Dạ lão thu mắt: “Không sai, sư phụ tôi năm đó sinh một đứa con gái, mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm kiếm tung tích cô gái đó, nhưng vẫn không tìm ra.”
“Vậy ông có thể đổi đầu mối, tra từ cái cha ruột cô con gái kial”
“Nói bậy, thiếu chủ căn bản cũng không biết…” Dạ lão hơi khựng lại, ông ngẳng đầu, đôi mắt đục ngầu sắc bén không gì sánh được nhìn chăm chú vào Lê Hương.
Ông suýt nữa đã lỡ miệng, Dạ lão phòng bị nhìn chằm chằm cô bé trước mắt này, anh cảm giác lòng bàn tay ra toát ra một lớp SUẬU VI mô hôi mỏng.
Lê Hương cảm thấy rất tiếc. Thiếu chủ? Cái gì thiếu chủ? Vị thiếu chủ trong miệng Dạ lão này là ai? Lê Hương dám khẳng định, vị thiếu chủ này chính là cha ruột cô?
Quả nhiên cô đoán không lầm, Dạ lão này biết, ông ta biết thân thế của côi Hiện tại Dạ lão đề phòng mà hung dữ nhìn cô chằm chằm, dường như muốn ở chọc thủng ra hai lỗ trên mặt cô, Lê Hương nhàn nhạt mỉm cười, đôi mắt trong veo vô tội nhìn ông: “Dạ lão, ông bị sao vậy?”
Ban nãy Dạ lão có chút hoài nghi cô đang bẫy ông nói, cô từng bước một tan rả phòng tuyến tâm lý ông, thiếu chút nữa đã dụ ông nói ra bí mật kia.
Thân thế cô gái kia, tuyệt đối không thể bại lộ.
Nhưng bây giò Lê Hương vô tội lại thản nhiên nhìn ông ta, mang theo ý hơi kinh ngạc, dường như chính cô cũng không làm gì, Dạ lão cũng ngập ngừng.
Bất kể như thế nào, Dạ lão cũng sẽ không cho Lê Hương vào viện khoa học, thậm chí, ông muốn cô rời khỏi Đề Đô?
“Lê Hương, tôi vẫn là câu nói kia, cô không vào được viện khoa học.”
“Dạ lão, tôi cũng tặng ông một câu, viện khoa học tôi nhất định phải vào, ông không ngăn được tôi, nếu như không có chuyện gì rồi, tôi ra ngoài trước.”
Lê Hương xoay người rời đi.
Dạ lão nhìn bóng người Lê Hương rời đi, cười lạnh một tiếng, không biết tự lượng sức mình.
Dạ lão cũng đi ra ngoài, phân phó thủ hạ nói: “Tìm cô gái Phạm Điềm bên người Lê Hương kia đến đây, nói tôi có việc tìm cô ta.”
Lê Hương kỳ thực cũng không lạc quan như vẻ ngoài, cô và Dạ lão đàm phán không thành rồi, Dạ lão bây giờ là viện trưởng viện khoa học, ông không cho cô vào, cô thật sự không dễ dàng vào được.
Cô nên lầy cách nào vào viện khoa học đây? Lúc này Lê Hương phát hiện Phạm Điềm không thấy đâu, cô hỏi một bạn học: “Xin hỏi, các cậu có thấy Phạm Điềm đâu không?”
Lê Hương, vừa rồi Dạ lão gọi Điềm Điềm đi rồi.”
Cái gì? Hàng mi dài của Lê Hương run lên, cô xoay người đi tìm Dạ lão.
Nhưng vừa mới xoay người, liền đụng phải Phạm Điềm từ trong phòng làm việc Dạ lão đi ra : “Lê Hương, cậu sao lại hoảng hốt tìm ai thế?”
“Điềm Điềm, tớ tìm cậu đó, Dạ lão không làm khó cậu chứ?”