Chương :
Nhưng bây giờ không thể bại lộ thân phận, Lê Hương không muốn kéo mình vào vùng nước xoáy ở đây, mục đích của cô chủ yếu vẫn là mau sớm lấy lại bảo rương thứ hai của mẹ.
Còn có một việc, một việc vô cùng quan trọng, cha ruột của cô rốt cuộc người nào?
Thím Lâm còn có Lê lão gia tử, đều là người thân cận của mẹ, bọn họ vậy mà chẳng biết cha cô là ai, chỉ có thể sơ bộ kết luận cô là do mẹ trộm gien sinh ra, có thể cha cô mà cũng không biết đến sự tồn tại của cô.
Hiện tại Dạ lão đang ở trước mặt cô, là đại đệ tử bế môn của mẹ, Dạ lão những năm xưa vẫn hầu bên người mẹ, có lẽ ông sẽ biết được thân thế của cô nhỉ? Lòng Lê Hương thoáng kích động, nhưng nét mặt của cô rất bình tĩnh, khiến người ta nhìn không ra một chút sóng lớn: “Dạ lão, người ông nói kia, tôi không biết, có thể bà ấy có hậu nhân gì đó, ông có thể tìm hậu nhân của bà ấy.”
Nhắc tới hậu nhân, Dạ lão thu mắt: “Không sai, sư phụ tôi năm đó sinh một đứa con gái, mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm kiếm tung tích cô gái đó, nhưng vẫn không tìm ra.”
“Vậy ông có thể đổi đầu mối, tra từ cái cha ruột cô con gái kial”
“Nói bậy, thiếu chủ căn bản cũng không biết…” Dạ lão hơi khựng lại, ông ngẳng đầu, đôi mắt đục ngầu sắc bén không gì sánh được nhìn chăm chú vào Lê Hương.
Ông suýt nữa đã lỡ miệng, Dạ lão phòng bị nhìn chằm chằm cô bé trước mắt này, anh cảm giác lòng bàn tay ra toát ra một lớp SUẬU VI mô hôi mỏng.
Lê Hương cảm thấy rất tiếc. Thiếu chủ? Cái gì thiếu chủ? Vị thiếu chủ trong miệng Dạ lão này là ai? Lê Hương dám khẳng định, vị thiếu chủ này chính là cha ruột cô?
Quả nhiên cô đoán không lầm, Dạ lão này biết, ông ta biết thân thế của côi Hiện tại Dạ lão đề phòng mà hung dữ nhìn cô chằm chằm, dường như muốn ở chọc thủng ra hai lỗ trên mặt cô, Lê Hương nhàn nhạt mỉm cười, đôi mắt trong veo vô tội nhìn ông: “Dạ lão, ông bị sao vậy?”
Ban nãy Dạ lão có chút hoài nghi cô đang bẫy ông nói, cô từng bước một tan rả phòng tuyến tâm lý ông, thiếu chút nữa đã dụ ông nói ra bí mật kia.
Thân thế cô gái kia, tuyệt đối không thể bại lộ.
Nhưng bây giò Lê Hương vô tội lại thản nhiên nhìn ông ta, mang theo ý hơi kinh ngạc, dường như chính cô cũng không làm gì, Dạ lão cũng ngập ngừng.
Bất kể như thế nào, Dạ lão cũng sẽ không cho Lê Hương vào viện khoa học, thậm chí, ông muốn cô rời khỏi Đề Đô?
“Lê Hương, tôi vẫn là câu nói kia, cô không vào được viện khoa học.”
“Dạ lão, tôi cũng tặng ông một câu, viện khoa học tôi nhất định phải vào, ông không ngăn được tôi, nếu như không có chuyện gì rồi, tôi ra ngoài trước.”
Lê Hương xoay người rời đi.
Dạ lão nhìn bóng người Lê Hương rời đi, cười lạnh một tiếng, không biết tự lượng sức mình.
Dạ lão cũng đi ra ngoài, phân phó thủ hạ nói: “Tìm cô gái Phạm Điềm bên người Lê Hương kia đến đây, nói tôi có việc tìm cô ta.”
Lê Hương kỳ thực cũng không lạc quan như vẻ ngoài, cô và Dạ lão đàm phán không thành rồi, Dạ lão bây giờ là viện trưởng viện khoa học, ông không cho cô vào, cô thật sự không dễ dàng vào được.
Cô nên lầy cách nào vào viện khoa học đây? Lúc này Lê Hương phát hiện Phạm Điềm không thấy đâu, cô hỏi một bạn học: “Xin hỏi, các cậu có thấy Phạm Điềm đâu không?”
Lê Hương, vừa rồi Dạ lão gọi Điềm Điềm đi rồi.”
Cái gì? Hàng mi dài của Lê Hương run lên, cô xoay người đi tìm Dạ lão.
Nhưng vừa mới xoay người, liền đụng phải Phạm Điềm từ trong phòng làm việc Dạ lão đi ra : “Lê Hương, cậu sao lại hoảng hốt tìm ai thế?”
“Điềm Điềm, tớ tìm cậu đó, Dạ lão không làm khó cậu chứ?”
';